Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 256
Cập nhật lúc: 2024-11-18 16:07:15
Lượt xem: 8
Cố Kiến Sơn vào Cần Chính Điện, Khánh An đế sai Lý Đức thuận mang ghế ra. Khánh An đế cũng mong Triệu Cấu không tới tìm Cố Kiến Sơn, đáng tiếc, ông đã cho một cơ hội nhưng Minh gia lại không biết quý trọng.
Việc đã đến nước này, nói cái gì cũng vô dụng, chỉ cần chờ chứng cứ xác thực là có thể luận tội.
Cố Kiến Sơn bẩm báo nói: “Đã phái người trông coi phủ Minh Quốc công và phủ Tứ hoàng tử.”
Khánh An đế ngoài phái người canh giữ phủ Tứ hoàng tử phủ và phủ Minh quốc công, còn bắt giữ người nhà và vây cánh của bọn họ giam vào thiên lao, suốt cả đêm thiên lao phải chưa không ít người. Chỉ là Cố Kiến Sơn không ở Thịnh Kinh, cũng không quá rõ mấy chuyện này.
“Ừ, để thái y xem vết thương trên người ngươi, lần này vất vả ngươi rồi.” Cố Kiến Sơn: “Đều là việc vi thần nên làm.”
Khánh An đế nhớ tới thương thế của Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Sơn tìm được đường sống trong chỗ chết, may mắn giữ được một mạng, nếu không một hài tửtốt như vậy đến cả hài cốt cũng không thể trở về. Khánh An đế nói: “Nếu ngươi muốn biết chuyện phía sau thì cứ theo đến Đại Lý Tự nhìn xem, không muốn thì cứ dưỡng thương. Thái y nói ngươi bị thương ở tay phải, trẫm không muốn ngươi về Tây Bắc.”
Cố Kiến Sơn không nói chuyện, Khánh An đế bất đắc dĩ nói: “Để thái y xem trước đi.”
Cố Kiến Sơn từ Cần Chính Điện đi ra, Lý Đức nhân tiện đưa hắn đến thiên điện cho thái y, sau đó ở lại nơi này dùng bữa sáng.
Hắn biết Hoàng Thượng đang áy náy, áy náy với rất nhiều sinh mạng. Nhưng Tứ hoàng tử phạm phải tội lỗi không đơn giản, nếu vì tình phụ tử mà xử phạt nhẹ nhàng thì sẽ khiến cho người khác lạnh lòng.
Cơm nước xong đã thấy mặt trời xuất hiện, thái y cũng chỉ nói mấy lời đơn giản, miệng vết thương khôi phục không tệ, nghỉ ngơi tốt thì sau này vẫn có thể nâng được vật nặng.
Nói chuyện thường giữ lại ba phần, cũng có thể sẽ không nhấc nổi nữa.
Lúc trở lại phủ Vĩnh Ninh hầu thì trời đã sáng hẳn, người gác cổng đi báo tin cho Vĩnh Ninh hầu, Cố Kiến Sơn đi thẳng tới chính viện.
Sau khi hắn rời chính viện, Nam Hương và Nam Tuyết lại đến các viện khác truyền lời, nên làm cái gì thì làm cái đó, ít nói chuyện lung tung, không cần quá lo lắng.
Lục Cẩm Dao hỏi: “Ngũ công tử bên đó có ổn không?” Nam Hương nói: “Không có việc gì, vẫn tốt.”
Lục Cẩm Dao sai Hoài Hề đưa Nam Hương ra cửa, chờ người đi rồi mới vỗ vỗ ngực. Lá gan của Cố Kiến Sơn cũng thật là lớn, chuyện gì cũng dám làm.
Bất quá nàng ấy đoán không sai.
Tứ hoàng tử bên này xảy ra chuyện, mười mấy nhà liên quan tới phủ Minh quốc công cũng sẽ gặp họa, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Vốn dĩ định trở về phủ Bình Dương hầu ở một thời gian, nhưng bây giờ có lẽ nên thành thật một chút thì hơn.
Có một số việc, bá tánh dám nghị luận, có một số việc, chỉ dám nói lén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-256.html.]
Nào là tội trạng của Tứ hoàng tử, mấy năm nay Minh quốc công đã làm những chuyện gì, có bao nhiêu vây cánh, mấy cái này đã sớm bị đồn thổi khắp nơi, thậm chí cũng không biết là ai đã truyền tin tức ra ngoài.
Có lẽ là lúc bắt người đã để lộ, cũng có thể là do các hoàng tử khác lan ra.
Triệu Cấu bị nhốt vào ngục, Minh gia xảy ra chuyện, người vui vẻ nhất không ai ngoài mấy vị hoàng tử khác. Huynh đệ nhà đế vương làm gì có cái gọi là thật tình.
Nhưng Triệu Cấu có trở về được hay không, việc này có còn ẩn tình gì không thì vẫn chưa biết.
Đến đầu tháng tám, việc này cũng có kết quả cuối cùng.
Một nhà Trịnh tướng quân bị xử tử, tam tộc nhà Minh quốc công sau thu sẽ bị xử trạm, ngoài tam tộc, nam tử bị sung quân đến Lĩnh Nam, nữ tử bị sung đến Giáo Phường Tư. Tài sản trong phủ đều bị đưa vào quốc khố, mấy chục năm huy hoàng sụp đổ trong một khoảnh khắc.
Mấy nhà khác cũng như thế.
Minh quý phi trong cung bị tước đi phi vị, biếm vào lãnh cung, ban một ly rượu độc.
Tứ hoàng tử còn ở Đại Lý Tự, nhưng cũng khó thoát khỏi tội chết.
Lục Cẩm Dao ngẫm lại, vẫn cảm thấy sợ trong lòng, nàng ấy mắng Khương Đường một trận: “Sức lực ngươi lớn thì sao, chuyện này sức lớn thì làm được gì, lỡ như đối phương đưa tới mười người, một trăm người thì ngươi phải làm sao?”
Khương Đường cúi đầu nói: “Là nô tỳ sai.”
Nàng tin Cố Kiến Sơn, cũng tin Lục Cẩm Dao, Lục Cẩm Dao không thể nào xảy ra chuyện.
Giọng điệu của Lục Cẩm Dao hòa hoãn lại một chút: “Không phải ta trách ngươi, chỉ là…”
Có vài phần đau lòng, có vài phần cảm kích.
Lần đó Yến Minh Song rơi xuống nước, cũng là như thế này, may mà không xảy ra chuyện, nếu có chuyện thì phải làm sao đây.
Không có người khác nên Lục Cẩm Dao thở dài nói: “Có phải người đã sớm biết việc này rồi không? Khương Đường, lần sau có chuyện gì phải nói với ta trước. Ngươi không tin tưởng người khác, nhưng phải tin ta.”
Trong lòng Khương Đường căng thẳng, hình như Lục Cẩm Dao không nói riêng chuyện này, nàng ấy đang nói tới Cố Kiến Sơn.