Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 252

Cập nhật lúc: 2024-11-18 16:07:08
Lượt xem: 7

Tứ hoàng tử dám đến là vì trong lời nhắn của Cố Kiến Sơn đã có ý muốn kết thân.

Huống hồ, hắn tự nhận mình làm tốt hơn so với các vị hoàng tử khác, hắn đã lấy ra mười vạn lượng bạc trắng từ phủ hoàng tử vì lũ lụt ở Điền Nam, nơi nào xảy ra vấn đề thì hắn hiến kế. Vì những điều này mà hắn nghĩ phụ hoàng đang nhắm hắn cho vị trí trữ quân.

Tuổi tác phụ hoàng đã cao, nên lập trữ, không thì cái ngôi vị hoàng đế này lại ngồi đến khi nào.

Vì lẽ đó mà Triệu Cấu cảm thấy Cố Kiến Sơn đang có thành ý này. Hơn nữa, phụ hoàng cũng sẽ không hại hắn.

Lúc Minh quốc công gửi tin cho Cố Kiến Sơn, hắn cũng từng hoài nghi, nhưng khi đến phủ Vĩnh Ninh hầu, thấy trong phủ nhiều nữ quyến, lại là đêm khuya, trên đường không có người, đây cũng xem như một loại chân thành.

Triệu Cấu lướt qua chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay, thận trọng hỏi lại một lần: “Cố Kiến Sơn, ngươi có ý gì?”

Cố Kiến Sơn cũng không nói lời vô nghĩa: “Xuân Đài, Minh Triều.”

Hai người không đi vào mà giơ kiếm đánh ngã hai gã hầu của Tứ hoàng tử. Tám tên hầu trong phút chốc chỉ còn lại sáu.

Tay phải Cố Kiến Sơn đặt trên chuôi kiếm, tay trái móc ra một tấm kim bài trong lồng ngực: “Vi thần phụng mệnh mời Tứ hoàng tử hợp tác điều tra chuyện chiến bại ở Tây Bắc. Tứ hoàng tử, mời đi cùng vi thần một chuyến.”

Khóe miệng Tứ hoàng tử run run, làm tốt lắm, thật là làm tốt lắm. Phụ thân thân sinh của hắn lại hợp mưu với người khác tính toán nhi tử ruột của ông ấy: “Không cần mời, ta tự đi.”

Kiếm pháp của Cố Kiến Sơn đúng là tuyệt hảo, nếu là người khác thì có lẽ hắn còn tranh đấu một phen, nhưng đối với Cố Kiến Sơn võ công cao cường, hắn căn bản không có cơ hội.

Vài vị hoàng tử trong triều đều là văn võ song toàn, công phu của Tứ hoàng tử không tồi, nhưng khi đối mặt với Cố Kiến Sơn thì gần như không có phần thắng.

Hắn nói để tự mình đi cũng là để tranh thủ một đường sống, cứ nghĩ biện pháp thoát ra trước rồi tính sau.

Sắc mặt của Minh quốc công cũng thay đổi nhanh chóng, nhưng hắn ta đã đưa ra lựa chọn rất nhanh. Hắn ta rút kiếm đ.â.m về phía Cố Kiến Sơn, quay đầu hô to với Triệu Cấu: “Điện hạ đi mau.”

Cố Kiến Sơn không rút kiếm mà chỉ đứng dậy tránh hai chiêu, hắn không quan tâm tới Minh quốc công, phải cản Triệu Cấu trước đã.

“Điện hạ suy nghĩ cho kĩ, đừng làm vi thần khó xử.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-252.html.]

Trên mặt Triệu Cấu không có nửa phần do dự, hiện tại đi còn kịp, hắn có thân binh, chỉ cần khởi binh bức vua thoái vị thì sẽ còn một đường sống, bằng không, Minh gia và mẫu phi chỉ còn đường chết.

Tốt nhất là bắt cóc một người ở phủ Vĩnh Ninh hầu đi theo.

Hắn xoay người đá văng cửa phòng, Cố Kiến Sơn muốn ngăn lại nhưng lực bất tòng tâm, hô to: “Minh Triều cản người.”

Minh quốc công một lòng quấn lấy Cố Kiến Sơn, hận không thể c.h.é.m đầu hắn xuống, nhưng Cố Kiến Sơn vẫn không rút kiếm, chỉ lo né chiêu.

Đầu óc Minh quốc công ong ong, tức giận vì bị lừa nên ra chiêu nào cũng là chiêu lấy mạng.

Cố Kiến Sơn không ra tay nhưng vẫn có thể né, Minh quốc công đã cao tuổi, mấy chiêu thức này trong mắt hắn vô cùng chậm chạp, hắn bước nhanh một bước là đã bỏ Minh quốc công lại phía sau, vỏ kiếm đập vào gáy Minh quốc công, mắt Minh quốc công trừng lớn như chuông đồng, ngã trên đất một cách không cam lòng.

Cố Kiến Sơn tìm dây thừng trói người lại.

Bên ngoài đã có sáu người mai phục, có hai người che chở Triệu Cấu rời đi, Minh Triều đã dẫn người đuổi theo.

Xuân Đài nói: “Một người bị thương bên vai trái, một người bị thương ở ngực, Tứ hoàng tử chạy trốn từ góc Đông Nam, công tử không bị gì chứ?”

Cố Kiến Sơn lắc đầu: “Để ta đi xem.”

Yến Kỉ Đường cách nơi này gần nhất, Cố Kiến Châu không ở nhà, trong viện chỉ có Lục Cẩm Dao và nha hoàn gác đêm. Cố Kiến Sơn không yên tâm, nếu vì chuyện này mà hại tẩu tử xảy ra chuyện thì hắn không có cách nào ăn nói với huynh trưởng.

“Người bên trong đều bị trói và tháo khớp hàm, ngươi cho người ở lại canh gác.” Cố Kiến Sơn nhanh chóng dặn dò xong, lập tức chạy tới Yến Kỉ Đường.

Đèn lồng trong phủ Vĩnh Ninh hầu mờ mờ ảo ảo nhìn như những bóng ma.

Đường đi trong phủ Vĩnh Ninh hầu quanh co, hầu như các phủ đều như thế, cái gọi là đường ngoằn ngoèo dẫn tới nơi vắng vẻ, ngay khúc cua chỗ hành lang bên cạnh vườn hoa có vài con đường nhỏ.

Lúc Triệu Cấu tới đây đã quan sát kỹ lưỡng, vẫn luôn đi về phía Nam, ở tiền viện có một cánh cửa nhỏ.

Nhưng có quá nhiều người đuổi theo phía sau, hai gã hầu cũng bị thương, Triệu Cấu cũng không biết có thể chạy được hay không.

Ở trong phủ Vĩnh Ninh hầu sớm muộn cũng bị đuổi kịp. Hắn ta chỉ nghĩ nếu bị người ta nhìn thấy thì cũng sẽ kéo Cố Kiến Sơn vào cùng, lại không nghĩ tới mấy chuyện khác.

Loading...