Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 233
Cập nhật lúc: 2024-11-18 16:02:23
Lượt xem: 10
Cố Kiến Sơn ngồi một lúc lâu không nói gì. Kết quả này, hắn đã nghĩ tới.
Hắn không phải là vàng cũng không phải là bạc, sao có thể ai cũng thích cho được, cho dù có một chút hảo cảm cũng sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà chùn bước.
Cái này không giống như lên chiến trường đánh giặc, không phải cứ g.i.ế.c được nhiều người là sẽ thắng.
Huống hồ, đánh giặc còn có lúc thua.
Bất luận thắng hay thua, Khương Đường chỉ đơn thuần là không muốn mà thôi. Cố Kiến Sơn hít sâu hai hơi, nói chậm rãi: “Nàng có nói thêm gì khác không?”
Xuân Đài nói: “Khương cô nương nói, nàng có thể tự mình chuộc thân, chỉ cần tích góp thêm chút bạc nữa là được, không cần vay tiền.”
Lông mày Cố Kiến Sơn giật giật, miệng khẽ nhếch, tựa hồ muốn hỏi Xuân Đài lời này là có ý gì.
Khuôn mặt Xuân Đài nở nụ cười tươi: “Khương cô nương còn bảo tiểu nhân đưa vòng tay này lại cho công tử, nói, trước tiên cứ đặt ở chỗ công tử, sau này có cơ hội lại đến lấy, còn cái khác nàng cũng không cần.”
Xuân Đài: “Có lẽ là đặt ở chỗ công tử trước rồi sau này lại cầm về, tiểu nhân làm việc không tốt, không khuyên nhủ được Khương cô nương, chỉ có thể mang cái này về trước.”
Cố Kiến Sơn nhìn vòng tay hoa nhài, đứng dậy cầm lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay phải.
Thật là... Hắn còn tưởng rằng...
Đi ra ngoài một chuyến để liếc mắt nhìn một cái, vì những lời này mà miệng vết thương có bị nứt ra cũng là đáng giá.
Xuân Đài còn giả mù sa mưa nói: “Thỉnh công tử trách phạt.” Đây đâu phải là thỉnh trách phạt, rõ ràng là xin thưởng.
Cố Kiến Sơn lấy hai miếng bạc vụn từ trong túi tiền ra, Xuân Đài lập tức nói: “Hôm nay trà cùng điểm tâm của quán trà hết tổng cộng hai lượng bạc.”
Cố Kiến Sơn lại lấy ra hai lượng nữa: “Ngươi vất vả rồi, đi uống trà uống rượu đi.”
Xuân Đài sung sướng nói cảm ơn công tử đến mấy lần, Cố Kiến Sơn cũng bị hắn chọc đến mang theo vài phần ý cười: “Mấy thứ kia cứ đem về lại khố phòng trước, sau này lại nói sau.”
Cố Kiến Sơn hiểu được ý tứ của Khương Đường, nàng muốn sau này rồi lại nói sau, còn bây giờ là không được, cũng tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-233.html.]
Cái này hắn phải nên tự mình đưa qua.
Cố Kiến Sơn đứng dậy đặt vòng tay dưới gối đầu của mình: “Ngày thường phải nhớ canh giữ viện này cho tốt, đốt thiếp mời đi.”
Trước kia hắn căn bản không bao giờ để lại thiếp mời, nếu bị phát hiện rất dễ trở thành câu chuyện trà dư hậu tửu của người khác, đem đốt hết đi mới bớt lo.
Cố Kiến Sơn suy nghĩ một chút xem còn sót gì nữa không: “Tường Vi bên kia...”
Xuân Đài: “Tường Vi chỉ biết tiểu nhân thường đi qua chỗ Khương cô nương mua đồ, những thứ khác thì hoàn toàn không biết. Tiểu nhân còn nói là bởi vì bên này đồ ăn ngon nên ủng hộ một chút, thêm bằng hữu thêm con đường mà.”
Tường Vi rất muốn làm bạn với Khương Đường.
Cố Kiến Sơn: “Không có chuyện gì khác nữa thì đi xuống đi.” Hắn phải nằm một lúc đã.
Xuân Đài lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi lui ra ngoài, cũng may mà công tử không hỏi thêm cái gì khác, hôm nay hắn cũng có nói thêm một câu, nói rằng công tử bị thương, mặc dù lời này công tử dặn dò không cho nói.
Nhưng hắn vừa không phóng đại cũng không gạt người, nói hai câu đúng sự thật mà thôi, nếu là sự thật, vậy có gì mà không thể nói chứ.
Mặt mũi cũng không quan trọng đến như vậy.
Buổi trưa, Xuân Đài lại đến phòng bếp lớn để lấy thức ăn.
Cố Kiến Sơn ăn gì cũng được, Xuân Đài liền lấy mấy loại có tác dụng làm vết thương nhanh chóng khôi phục.
Ở phòng bếp lớn, hắn nhìn thấy Khương Đường, mà có lẽ Khương Đường cũng nhìn thấy hắn nhưng nàng chỉ nhìn lướt qua rồi lại tiếp tục làm việc của mình.
Xuân Đài vẫn tìm người phụ bếp mà hắn quen thuộc: “Hôm nay có món gì ngon?”
Người phụ bếp kia nói: “Có món gan heo xào cũng ngon, món này mặc dù không cay nhưng hương vị cũng không thua kém gì các món xào khác. Vị không tanh cũng không hôi, thịt mềm vừa miệng. Đây là món ăn mới mà mấy đại sư phụ mới nghiên cứu ra đấy.”
Ăn gan có thể bổ huyết, không cay có thể làm lành vết thương.
Xuân Đài nói: “Vậy thì lấy một đĩa này, còn có món nào nữa không?”
“Món thịt hấp cũng ngon, ta cho ngươi nửa con vịt bát bảo, thêm một bát canh khoai mỡ nấu với xương sườn nữa.” Người phụ bếp nhanh nhẹn lấy thức ăn, nhỏ giọng nói với Xuân Đài: “Ngày hôm nay ba món này là ngon nhất đấy.”