Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 220
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:54:49
Lượt xem: 12
Khương Đường không phủ nhận rằng khi nghĩ thứ này là Cố Kiến Sơn tặng thì trong lòng nàng có chút ngọt ngào. Thứ này có lẽ là cố ý tìm người làm giống với cái chuỗi mà nàng đeo hôm ấy.
Nàng chưa từng mua trang sức bao giờ, nhưng từ miệng của đám Bạch Vi thì biết được rằng trang sức trân châu đắt hơn vàng, mà đá quý còn đắt hơn trân châu, đắt nhất thuộc về trang sức bằng ngọc.
Nàng đếm có hơn mười mấy bông hoa nhài, bông nào bông nấy sáng bóng, không thấy có tí tạp chất nào, chỗ cuống hoa có lỗ nhỏ rồi dùng sợi dây đỏ xâu lại với nhau.
Có lẽ còn đáng giá hơn so với những thứ đồ này của nàng cộng lại.
Nếu hỏi có thích không, Khương Đường đương nhiên thích, chẳng có ai không thích những thứ này cả.
Nhưng nó không chỉ quý giá mà cũng còn là tấm lòng của Cố Kiến Sơn, càng biết đây là tấm lòng thì càng phải đối xử cẩn thận chứ không thể làm hỏng được.
Thứ này nàng không thể nhận được. Mà có muốn cũng không thể nhận.
Đến cả thử Khương Đường còn không thử, rồi dùng khăn tay bọc chiếc vòng tay lại rồi cất vào trong tủ.
Nàng định đợi đến khi có cơ hội rồi sẽ trả lại.
Bây giờ nàng không đến chính viện nữa, cũng không đến phòng bếp lớn, nên cũng không biết lúc nào có thể gặp được Xuân Đài.
Hôm nay Bội Lan quay về phát hiện Khương Đường lại không vui, không thích nói chuyện mà chỉ nằm trên giường ngẩn ngơ. Chắc là vì ban sáng ở Yến Kỉ Đường làm việc phải cẩn thận chú ý, rất ít khi được nói chuyện, lúc ở trong phòng là lúc bọn họ thoải mái nhất.
Muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm.
Nàng ấy không biết Khương Đường có chuyện phiền lòng gì, nếu nàng ấy có thể được như Khương Đường, có tài đầy mình thì hẳn là nằm mơ cũng có thể cười c.h.ế.t mất thôi.
Cười c.h.ế.t mất thôi, chẳng còn phiền não gì nữa.
Bội Lan: “Sao thế, có tâm sự gì thì cứ nói với bọn ta.”
Lục Anh vừa gặp người xong nên trên mặt đỏ ửng: “Ta có chuyện muốn nói! Bên kia đã chuẩn bị hỏi cưới rồi, sính lễ mười lượng bạc, sau khi thành thân thì tạm ở hầu phủ rồi sau đó chuyển ra ngoài.”
Hạ nhân của hầu phủ cũng không hoàn toàn sống ở trong phủ, thành thân rồi thì đa phần sẽ phái đến điền trang.
Sự chú ý của Bội Lan lập tức chuyển sang Lục Anh: “Nhanh thế cơ à, ngươi bảo bao giờ thành thân thế?”
Lục Anh cười ngại ngùng: “Tháng chín, hứa hôn trước, rồi dự định đầu xuân năm sau thành thân.”
Tính nàng ấy hoạt bát, xưa nay toàn tùy tiện cẩu thả, lần đầu tiên ngại ngùng như thế, đến cả nói chuyện cũng khẽ khàng nhỏ nhẹ, không giấu nổi sự dịu dàng giữa hàng lông mày.
Theo lời của Bội Lan nói thì đi cạnh bên Lục Anh, làn gió quanh nàng ấy cũng đều là sự ngọt ngào.
Bội Lan: “Vậy cũng tốt quá đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-220.html.]
Khương Đường thầm nghĩ, đúng thế, vậy tốt quá.
Có thể gặp được người mình thích, người phù hợp, rồi thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.
Còn người nàng gặp được, nào là kẻ nàng không thích, nào là người không phù hợp.
Khương Đường chưa từng cảm thấy bản thân không xứng với Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Sơn có gia thế, nàng có tay nghề, nàng có thể giải quyết mọi chuyện cấp bách thì có gì là không xứng.
Chỉ có điều là, người ở nơi đây cảm thấy nàng không xứng thôi. Lầu son xứng với lầu son, cửa trúc hợp với cửa trúc.
Đến cửa trúc nàng cũng chẳng với tới được, đến tự do của bản thân còn không có.
Muốn gả cho Cố Kiến Sơn thì phải vượt qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác.
Không vượt qua được thì có lẽ sẽ ngã chết.
Cho dù bây giờ Cố Kiến Sơn nghiêm túc thì đến khi hắn trèo đèo lội suối đủ rồi, đến khi vì thân phận của nàng mà bị người khác coi khinh, đến khi vì nàng mà giằng co gay gắt với Vĩnh Ninh hầu với Trịnh thị tới nỗi kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Thích và nghiêm túc có thể duy trì bao lâu.
Khương Đường đến nơi này không có ý định chống đối với tư tưởng phong kiến, chống đối với giai cấp thống trị.
Nàng chỉ muốn sống yên ổn.
Đối với nàng mà nói, chỉ cần không bị đuổi ra ngoài, c.h.ế.t cóng ở điền trang, vậy là đủ rồi.
Cố Kiến Sơn là vật cản trên con đường muốn sống yên ổn của nàng, Khương Đường cũng nghĩ ra được rồi, nếu chiếc vòng tay hoa nhài kia bị Trịnh thị phát hiện thì con trai ruột của bà sẽ không có chuyện gì cả.
Còn nàng, ắt sẽ gán cái danh dụ dỗ công tử rồi bị đuổi đến một điền trang nào đó.
Giống như Cố Kiến Thủy đưa Nguyệt Nương về, lúc sống chẳng được rầm rộ đến khi c.h.ế.t thì âm thầm lặng lẽ.
Lục Anh quay sang nhìn Khương Đường bảo: “Đường Đường, ngươi có thể dạy ta nấu hai món không, hắn luôn tặng đồ cho ta nên ta cũng muốn tặng hắn chút ít, không cần thứ gì quá đắt, tự tay làm mới có thể thể hiện được tấm lòng.”
Khương Đường thôi không suy nghĩ mấy chuyện kia nữa mà trêu ghẹo rằng: “Uyên ương ngươi thêu tặng cho hắn rồi à?”
Lục Anh lập tức đỏ mặt, giả vờ định cù Khương Đường: “Ngươi thật là xấu xa!”
Khương Đường bật cười ha ha: “Được rồi được rồi! Ngươi có còn muốn ta dạy ngươi không đấy, trong chốc lát thì ngươi sẽ không học được mấy món khác đâu nên ta dạy các ngươi nấu vài món đơn giản trong gia đình.”
Bội Lan cũng xúm vào: “Món gì thế? Có ngon không?”
Khương Đường đáp: “Trứng bác cà chua với cả khoai tây thái sợi chua cay, mai dạy các ngươi.”