Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 219
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:54:47
Lượt xem: 10
Tới đây mua thạch băng mà trông thấy điểm tâm khác thì cũng sẽ mua một ít. Doanh số bán ra mỗi ngày có hơn một trăm lượng bạc, lợi nhuận ròng là hơn năm mươi lượng.
Lục Cẩm Dao chiếm sáu phần cửa tiệm, nên nàng ấy lấy ba mươi lượng cũng không ít.
Bây giờ Cẩm Đường Cư là cửa hàng mà nàng ấy kiếm được nhiều tiền nhất, rồi mua thêm công thức trà ô long đào trắng ở chỗ Khương Đường thì chuyện buôn bán có lẽ sẽ tốt hơn một bậc.
Lục Cẩm Dao tính đến tháng sau lại mở thêm cửa hàng, cũng chính là chi nhánh.
Cửa hàng thì làm lớn hơn một chút, cửa hàng hiện giờ có tiền thuê mỗi tháng là ba mươi lượng, nhưng mặt tiền bé chỉ đủ để bán điểm tâm.
Khương Đường nói có thể làm thành nhã gian như tửu lâu, hẹn hò ăn uống nói chuyện, không dùng được thì còn có thể đến quán đánh bài chơi mạt chược.
Lục Cẩm Dao ngẫm sâu xa thấy đây là một ý hay.
Mạt chược và bài trúc chơi vui biết bao, chơi cả buổi cũng không dừng lại được, nếu khách khứa đến đây chơi bài thì ở ít nhất là nửa ngày.
Mấy người này trọng thể diện, đương nhiên ngại ngồi không, nhưng khi cắm nỉa lên dĩa thì vừa ngon miệng vừa có mặt mũi.
Đương nhiên không phải ai cũng có thể ăn trong cửa hàng, dựa theo lời Khương Đường nói, đầu tiên là nạp tiền vào sổ, nạp được bao nhiêu tiền rồi mới có thể chơi bài trúc và mạt chược miễn phí.
Tháng này phải cân nhắc cẩn thận trước đã, tính cả trà túi, bài trúc, mạt chược, đồ phải mua từ chỗ Khương Đường vẫn còn nhiều lắm.
Loại chuyện lớn như mở chi nhánh này còn phải thương lượng với Cố Kiến Sơn một phen, nếu Cố Kiến Sơn không có ở nhà thì nàng ấy có thể tự mình làm chủ, còn nếu người ở nhà thì chuyện này bắt buộc phải bàn bạc.
Vì để kiếm được nhiều bạc hơn, Lục Cẩm Dao cũng rất hào phóng với kẻ dưới.
Tháng bảy mới qua được mười mấy ngày, nha hoàn của Yến Kỉ Đường có bốn người nhận được “tiền thưởng”.
Đợt này Khương Đường luôn ở phòng bếp lớn nên không được tiền thưởng, nhưng thu nhập tăng thêm hai lượng bạc.
Buổi tối rỗi việc nên Khương Đường bèn về sớm. Trong phòng hạ nhân không có ai, nàng bèn đóng chặt cửa lại rồi mở khóa tủ lấy hộp tiền ra.
Trên đỉnh hộp tiền cũng có một cái khóa, bên trong là toàn bộ gia sản của Khương Đường.
Lớn như ngân phiếu và hạt đậu vàng, nhỏ như tiền đồng, gì cũng có.
Bạc vụn cộng thêm ngân phiếu có một trăm mười bốn lượng, vàng thì có tổng cộng một lượng sáu tiền, đậu vàng, hạt dưa vàng, đậu phộng vàng là Trịnh thị cho, còn có thỏ vàng Lục Cẩm Dao cho.
Đồ trang sức cũng nhiều, trâm hoa hải đường, đôi vòng tay hoa sen, trâm vàng chạm khắc, khuyên tai trân châu, còn có một bộ trang sức cài đầu bằng trân châu, với hơn mười viên châu ngọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-219.html.]
Những thứ này đem đi cầm, có lẽ có thể đổi được hơn hai trăm lượng. Dược liệu đã cho Cố Kiến Sơn dùng một ít nhưng vẫn còn dư kha khá.
Cũng có thể đổi được mấy chục lượng bạc, có điều Khương Đường không hiểu lắm về phương diện này nên có lẽ có thể đổi được nhiều hơn.
Cộng tất cả lại có lẽ có thể gom đủ năm trăm lượng bạc. Lúc Khương Đường ra ngoài có nghe ngóng qua, mua một tiểu viện ba gian phòng ở chỗ tương đương với vòng năm vòng sáu trước kia phải mất gần một nghìn lượng bạc.
Có một nửa rồi.
Nguyên thân là do Khương gia bán cho phủ Vĩnh Ninh hầu, đã bán hai mươi lượng bạc.
Hai mươi lượng bạc này đủ cho hai nhi tử của Khương gia cưới thê. Khương gia không hề ở Thịnh Kinh, Khương Đường nghe ngóng là ở huyện Thanh Dương.
Vậy sau khi chuộc thân có thể cách xa nơi này một chút, đi đến chốn xung quanh.
Khương Đường cất hộp tiền đi, đặt vào trong góc tủ quần áo rồi khóa tủ lại.
Nàng đi múc nước đun nước nóng trước, giờ này vẫn chưa có ai về, lấy nước sớm hơn một chút là đỡ phải xếp hàng.
Lấy được hai thùng nước, Khương Đường bèn nằm trên giường đợi mấy người Lục Anh quay về.
Chiếc giường này Khương Đường có trải một lớp chăn nên mềm mại hơn so với trước, nhưng hôm nay lại hơn cấn người, Khương Đường sợ có côn trùng bò vào bèn vội vàng lật chăn lên, nhưng lại trông thấy một chuỗi hoa nhài đang nở rộ.
Hình dáng như thật, màu trắng như tuyết nằm trên chiếc chăn màu vàng ngả đỏ, nếu không phải vừa nãy cảm thấy chỗ này cộm vô cùng thì Khương Đường còn tưởng đây là hoa nhài thật.
Hoa nhài này nàng biết, cũng rất quen thuộc.
Vào cái đêm tiết Khất Xảo hôm ấy, nàng có mua bốn chuỗi hoa nhài ở sạp hàng rong, một chuỗi cũng không đắt, chỉ một văn tiền thôi.
Đến tối, nụ hoa nở rộ hết, trong phòng toàn là hương thơm của hoa nhài.
Về sau thì từ từ héo đi nhưng mùi thơm vẫn còn lưu lại, Khương Đường bèn treo cái chuỗi vòng ấy vào trong tủ quần áo để xiêm y nhuốm mùi hương.
Ngày ấy chỉ có Cố Kiến Sơn ở bên nàng, ngoại trừ ba người Lục Anh thì chỉ có mỗi Cố Kiến Sơn trông thấy nàng đeo hoa nhài.
Chuyện nho và trù nương thì Khương Đường không chắc có phải do Cố Kiến Sơn làm hay không, nhưng chiếc vòng tay này thì nhất định là hắn.
Những thứ này tựa như Cố Kiến Sơn đang đứng trước mặt nàng nói cho nàng biết rằng, hắn rất nghiêm túc.