Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 218
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:54:46
Lượt xem: 20
Đường quanh co vòng vèo, hai bên đường đều là cây cối, đi qua một cái cổng vòm lại tới cổng vòm khác. Đầy tớ nha hoàn của hoa phòng trong hoa viên đang chăm chỉ tỉa tót hoa lá, có người từng mua ở chỗ Khương Đường còn ngẩng đầu lên chào hỏi.
Cuối cùng cũng đến Thọ An Đường, đợi bà tử canh cửa vào thông báo trước rồi Khương Đường mới theo nha hoàn bên cạnh Ninh thị đi vào.
Sau khi giải thích ý định, Ninh thị bèn bảo Cố Tương Quân vào phòng sửa soạn rồi sai nha hoàn mang quà lên, rồi vui vẻ thả người đến Yến Kỉ Đường.
Trong mấy người con dâu của phủ Vĩnh Ninh hầu, Lục Cẩm Dao là người có xuất thân cao nhất, Ninh thị lấy làm vui mừng khi nữ nhi thường xuyên qua lại với nàng ấy.
Lúc gần đi, bà không yên tâm dặn dò hai câu rằng: “Tứ tẩu con đang có mang, con ngoan ngoãn một chút chớ có chạy làm loạn.”
Cố Tương Quân mềm mỏng đáp lời: “Nữ nhi đã biết rồi ạ.”
Lúc ra ngoài Cố Tương Quân vẫn nhìn thẳng, bước đi vững vàng khẽ khàng, đến khi ra khỏi Thọ An Đường, nàng ấy nhìn chằm chằm Khương Đường đang dẫn đường đằng trước.
Người này với nàng ấy thật khác nhau, tướng mạo của nàng ấy cùng lắm được tính là nữ nhi cưng của một gia đình bình thường. Nhưng tỷ tỷ đang dẫn đường đằng trước kia lại tựa như tiên nữ, Cố Tương Quân cảm thấy có lẽ là kiến thức nàng ấy hạn hẹp, chứ thật ra các cô nương ở Thịnh Kinh đều xinh đẹp nhường này.
Dù không phải ai ai cũng như vậy nhưng trong mười người thì chắc chắn có thể có một người như thế.
Không những cảnh sắc ở hầu phủ đẹp mà đến cả người cũng đẹp.
Nhưng Cố Tương Quân nhanh chóng nhận ra mình đã lầm, trên đường đi gặp được rất nhiều nha hoàn, tuy trông dáng vẻ ai ai cũng đều đoan chính nhưng cả phủ Vĩnh Ninh hầu tính cả mấy vị tẩu tử cháu gái thì xinh đẹp như người dẫn đường này chỉ có một.
Không những xinh đẹp mà nói chuyện cũng dễ nghe.
Đi qua chỗ nào Khương Đường cũng đều thả chậm bước chân: “Đây là đại hoa viên của phủ, bên này là hồ Tâm Đình, hiện giờ là lúc hoa sen nở đẹp nhất. Nay trời nóng bức, tiểu nương tử có thể đợi đến chạng vạng rồi lại tới, khi ấy ánh chiều tà rọi xuống mặt hồ, hệt như dát một lớp vàng cho cả mặt hồ.”
Cố Tương Quân nghe vậy thì lòng lấy làm say mê: “Vậy thì nhất định rất đẹp, đến khi ấy ngươi dẫn ta đi ngắm hoa sen nhé?”
Khương Đường quay đầu lại đáp: “Yến Kỉ Đường không có việc thì nô tỳ mới có thể đưa tiểu nương tử đến được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-218.html.]
Lòng Cố Tương Quân ảo não một phen, làm nha hoàn ngày thường bận chẳng hết việc, nào có thời gian rảnh đưa nàng ấy đi ngắm hoa sen chứ, nàng ấy thế này không phải là đã gây thêm phiền phức cho người ta ư: “Vậy ngươi cứ bận chuyện của ngươi đi, tự ta cũng có thể ngắm.”
Khương Đường tiếp tục dẫn người đi về phía trước: “Đây chính là hoa hải đường, kia là hoa phù dung, đằng trước kia có hai cây hoa hợp hoan, bây giờ cũng đang nở rồi. Còn có hoa tường vi và hoa hồng, mùa này là mùa hoa hồng và hoa tường vi nở đẹp nhất.”
Đi qua hòn non bộ chính là một dải tường hoa mà hoa tường vi tạo thành, màu sắc rực rỡ khiến mắt người ta sáng lên. Màu sắc của hoa hồng cũng không phải trồng bừa, mỗi khoảng là một kiểu màu, được chăm bón vô cùng tốt.
Đương nhiên là tốt rồi, đầy tớ bình thường của hoa phòng mỗi tháng còn có một lượng bạc tiền tháng, giống với nha hoàn nhị đẳng.
Nha hoàn đầy tớ chỉ lo chuyện hoa viên thôi mà Cố Tương Quân đã trông thấy sáu người.
Chỉ là hoa cỏ mà đã hầu hạ tỉ mỉ nhường ấy.
Ký ức về lần trước đến đã quá xa, bây giờ mới từ từ sống động lại. Đại nghiệp của phủ Vĩnh Ninh hầu to lớn, có hồ, có hoa viên, mỗi cọng cây ngọn cỏ đều tinh xảo mỹ miều, nhưng đây là nhà của người khác, Cố Tương Quân không thể ở đây mãi được.
Cuối cùng cũng đến Yến Kỉ Đường, sắc mặt của Cố Tương Quân càng thêm thẹn thùng, lễ phép hành lễ xong, Lục Cẩm Dao vẫy nàng ấy ngồi xuống bên cạnh: “Mau qua đây, dọc đường đến đây cũng nóng, uống hớp trà, nếm thử điểm tâm trước đã.”
Cố Tương Quân bảo nha hoàn: “Bái kiến tứ tẩu, đây là ít đặc sản của Nhữ Lâm, người mang thai cũng có thể ăn.”
Tới đây làm khách không thể đi tay không đến được.
Lục Cẩm Dao thích cái sự hiểu lễ nghĩa của Cố Tương Quân: “Ta có một mình nên cũng buồn, muội thường xuyên qua chơi.”
Lục Cẩm Dao đưa cho Cố Tương Quân một miếng bánh ngàn lớp kem đào: “Thử xem có thích không.”
Trên bàn bày rất nhiều thứ, có trái cây ngâm nước giếng lạnh, còn có điểm tâm và trà hoa quả.
Bây giờ thứ quả gì cũng đều có, trà hôm nay không phải là trà hoa quả vị chua ngọt mà là trà ô long đào trắng.
Khi xưa, Lục Cẩm Dao vốn chưa từng nghĩ đến đào và trà ô long có thể phối cùng với nhau, hơn nữa còn làm luôn thành túi trà nên pha trà cực kỳ tiện, nàng ấy định đưa trà túi đến Cẩm Đường Cư để bán.
Việc buôn bán bây giờ của Cẩm Đường Cư đang ổn định, chủ yếu người mua thạch băng là nhiều.