Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 217
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:54:44
Lượt xem: 10
Biết chuyện rồi bèn lập tức đến Yến Kỉ Đường, kẻo Khương Đường lại phải chạy sang.
Đến khi hai lão nhân gia rời đi thì hai trù nương này một người theo Cố Kiến Hiên, một người theo Cố Tương Quân, sắp xếp sao cho ổn thỏa.
Hoài Hề đáp: “Thế này cũng tốt, vậy ta đi nói với Tứ nương tử một tiếng.”
Hoài Hề tiễn Tư Hà đi, rồi vào phòng bẩm chuyện với Lục Cẩm Dao, Lục Cẩm Dao nói: “Vừa hay tránh để Khương Đường đi đến bên ấy rồi lại quay về, trù nương ở đâu ra thế? “
Trù nương của hầu phủ xưa nay không nhiều, khách khứa không hay đến, mà đến cũng chỉ ở lại mấy ngày nên sẽ không tiêu nhiều tiền như thế chỉ để nuôi thêm vài trù nương.
Hoài Hề đáp: “Là Ngũ công tử tìm về, tổng cộng có hai người, giỏi món Hoài Dương và món quê nhà. Hẳn là thấy lão gia và lão phu nhân tuổi đã cao, khẩu vị thanh đạm nên mới cố ý tìm về.”
Lục Cẩm Dao trầm ngâm.
Lần này Hàn thị làm việc không chú tâm, trù nương nên tìm từ sớm. Có lẽ nàng ta cũng nghĩ đến nhưng mãi suy tính với Yến Kỉ Đường nên mới chậm trễ không hành động. Vừa khéo Cố Kiến Sơn đưa trù nương đến nên Hàn thị không có lý do đòi người từ Yến Kỉ Đường.
Có điều là, trù nương này là Cố Kiến Sơn tìm về, khiến Lục Cẩm Dao không khỏi nghĩ nhiều.
Hiếu thảo chắc chắn là hiếu thảo rồi, nhưng… cứ có liên quan với Khương Đường.
Lục Cẩm Dao lại nhớ đến nho và dưa lưới mà Cố Kiến Sơn tặng cho các viện, những thứ này dù bán cũng có thể bán được giá tốt, chứ không có cái lẽ một viện lại tặng nhiều như thế. Nhiều quá ăn không hết, mà ăn không hết thì chỉ có thể chia cho đám người dưới.
Nếu như thế thì tất cả mọi người đều có thể ăn được.
Nếu không phải nàng ấy phát giác ra từ lâu thì hôm nay cũng sẽ không nghĩ sâu xa vậy.
Đầu tháng năm Cố Kiến Sơn đến Tây Bắc, cuối tháng sáu mới về, cách hơn một tháng nên Lục Cẩm Dao suýt quên luôn tâm tư của hắn đối với Khương Đường. Hôm nay Hoài Hề nhắc đến chuyện trù nương nên giờ Lục Cẩm Dao mới nhớ lại.
Nhưng những điều này chỉ là suy đoán của nàng ấy, khoảng thời gian này Cố Kiến Sơn hiếm khi đến chính viện nên rốt cuộc có tâm tư gì thì Lục Cẩm Dao cũng chẳng mò ra được. Giả dụ điều nàng ấy đoán đều là thật, người cẩn thận suy nghĩ toàn diện như Cố Kiến Sơn thật sự không giống với kẻ có suy nghĩ bốc đồng.
Lục Cẩm Dao nói: “Ngươi đi nói với Khương Đường, không cần đến Thọ An Đường nữa, cứ giống với ngày trước, có đồ ăn gì mới lạ thì sai ngươi đưa sai một phần.”
Cố Kiến Châu không ở đây nên nàng ấy phải lo toan chuyện báo hiếu này. Hoài Hề nhún người rồi khẽ chân lui ra ngoài.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-217.html.]
Khương Đường vui mừng vì không cần chạy qua lại hai nơi, nàng hỏi thêm một câu: “Trù nương ở đâu thế, không phải là không thích hợp sao?”
Hoài Hề đáp: “Ngũ công tử có lòng hiếu thảo, đã đặc biệt tìm về đó, ngươi không cần qua đó nữa. Đại nương tử nói rồi, nếu có đồ ăn gì mới lạ thì đưa sang một phần là được rồi.”
Nghe thấy là Cố Kiến Sơn thì Khương Đường hơi sửng sốt, nàng than một tiếng: “Ta nhớ rồi.”
Lại là Cố Kiến Sơn.
Túm lại lần này không thể cũng là do nàng được.
Khương Đường hít một hơi thật sâu, đang định đi thì Hoài Hề gọi với nàng lại, bất lực bảo: “Ngươi ấy, đừng có đến phòng bếp lớn mấy ngày mà đã quên luôn chuyện mình cần làm, Lộ Trúc không ở đây, rất nhiều chuyện đều đến lượt ngươi làm đấy.”
Chuyện bếp núc chỉ là chuyện khi Khương Đường rảnh rỗi không có việc mới làm, bây giờ Lộ Trúc không ở đây, chuyện Khương Đường cần làm là lo chuyện ân tình qua lại giữa người với người.
Khương Đường cười với Hoài Hề: “Cảm ơn Hoài Hề tỷ tỷ nhắc nhở.”
Khoảng thời gian này nàng chỉ có lúc tối mới có thể đọc thiếp mời, thiếp mời đưa đến không ít, đa phần là muốn đến nhà bái phỏng, loại thiếp mời này không cần đưa cho Lục Cẩm Dao đọc.
Hôm nay có một tấm, là của Cố gia Nhữ Lâm viết, lạc khoản là Cố tứ nương.
Cố tứ nương cũng là Cố Tương Quân, dù ở trong cùng một phủ nhưng hành sự có lễ, muốn tới còn viết cả thiếp mời.
Trên thiếp mời viết muốn ghé đến thăm hỏi nên Khương Đường vội vàng đưa tấm thiếp mời này cho Lục Cẩm Dao.
Lần đầu Cố Tương Quân đến Thịnh Kinh, không quen lối sống, trong phủ Vĩnh Ninh hầu lại không có tiểu nương tử cùng trang lứa, người gần tuổi tác nhất với nàng ấy lại là vị tẩu tử Lục Cẩm Dao này.
Tính đi tính lại thì Lục Cẩm Dao vẫn lớn hơn nàng ấy năm tuổi. Trong mắt Lục Cẩm Dao, đây chính là một tiểu hài tử.
Lục Cẩm Dao nói: “Ngươi đến Thọ An Đường hỏi xem, Cố tứ nương có rảnh hay không, nếu rảnh thì mời người đến đây ngồi một lúc. Nói với bên kia rằng ta có một mình nên trưa ở đây ăn cơm.”
Khương Đường hành lễ: “Giờ nô tỳ đi ngay.”
Từ Yến Kỉ Đường đến Thọ An Đường phải đi mất hơn một khắc.