Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 213
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:54:37
Lượt xem: 13
Ngoài gà, vịt, cá, thịt, còn có rau xanh, rau khô ngâm nở ra không dùng đến. Để đến ngày mai thì mùi vị không ổn nữa, hôm nay phải ăn hết.
Thi thoảng, Trần Đại cũng sẽ cố ý làm nhiều hơn, chứ không chỉ dựa vào bạc tháng thì làm sao nuôi sống cả nhà, nhưng như thế cũng chả vẻ vang gì.
Đã nói như vậy rồi thì Khương Đường không khách sao nữa.
Nàng lấy một con gà, nửa con vịt, hai khúc cá còn thừa, còn có ba con hải sâm, hai con bào ngư, ba con cua nước.
Rau khô ngâm nở cũng lấy một ít, lấy đồ xong thì khách khí nói: “Trần sư phụ, sáng mai ta lại qua giúp.”
Trần Đại cũng khách khí đáp: “Khương cô nương đi từ từ.”
Triệu đại nương không dám lấy nhiều, cũng một con gà nửa con cá, thấy Khương Đường đầy tay thì nghĩ thầm thật đúng là có bản lĩnh.
Người có bản lĩnh thì đến đâu cũng đều được ưa thích.
Cái món chân gà da nổ kia, lúc thử đồ ăn bà cũng nếm thử, thật sự là vào miệng là tan ngay, có độ cay tươi, còn có cảm giác dai sền sệt, giống như ăn chân giò heo vậy, không hề giống chân gà gầy còm ở con gà nướng ngày trước.
Khương Đường: “Quay về xào mấy món này, làm hết mấy thứ này đi, chứ không để đến ngày mai cũng không còn tươi nữa.”
Triệu đại nương hớn hở đáp: “Được, con gà này với cá cũng có thể hấp cả một chảo to, những cái khác ta sẽ rán, mấy ngày nay ta học được không ít thứ, xem tay nghề đảo muôi của Trần sư phụ, nói thế nào nhỉ, thu hoạch được rất nhiều điều!”
Khương Đường đã hào phòng làm hết mấy thứ này nên bà cũng không thể keo kiệt, hôm nay dù không mang về nhà thì lát nữa cũng no nê.
Lũ dê con ở Yến Kỉ Đường trông ngóng mỏi mòn, thấy Khương Đường và Triệu đại nương thì chạy đến vây quanh hai người: “Được về rồi, nhớ hai người quá đi!”
Trù nương trong viện vừa ra ngoài giúp đỡ thì đám nha hoàn đã chờ mong, không đợi cũng được, có thể tự mình nhóm lửa nấu. Nhưng tự Lục Anh nấu thì vẫn không ngon được như Triệu đại nương nấu.
Thế nên cũng cam lòng chờ đợi.
Khương Đường: “Ta thấy là đói c.h.ế.t rồi ấy nhỉ, chặt gà với xương sườn ra thành miếng trước đã, những món khác thì chia ra, đã nấu cơm xong chưa?”
Bội Lan gật đầu: “Đã làm xong từ sớm rồi, Hoài Hề tỷ tỷ với Bạch Vi theo đại nương tử ra ngoài, hẳn là chốc lát không về đâu.”
Khương Đường bèn bảo: “Thế thì để cơm lại cho bọn họ.”
Lúc nàng ở Yến Kỉ Đường, bất kể về muộn thế nào thì trong nồi luôn có đồ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-213.html.]
Khương Đường đi rửa mặt rồi cùng với Triệu đại nương vào phòng bếp nhỏ.
Có mấy người Lục Anh giúp một tay nên nấu rất nhanh, bên này ăn cơm thì bên sảnh chính cũng mới vừa ăn được một lúc.
Nam nữ chia nhau ra rồi, ngoại trừ Cố Ninh Dư nhị phòng còn quá nhỏ tuổi nên không thể uống rượu, những người khác đều uống được một ít.
Những ngày kiểu này, phải uống rượu.
Vĩnh Ninh hầu cực kỳ vui, lấy rượu ngon mà mình giấu kỹ nhiều năm ra: “Tiếc là đại ca không tới nếu không thì chắc chắn không say không về rồi.”
Cố lão gia cũng tóc bạc đầy đầu nhưng thế đứng vẫn thẳng tắp, nên hơn sáu mươi tuổi rồi vẫn đầy năng lượng.
Ông cụ nói: “Đại ca con bận rộn việc công không rời, cũng là chuyện hết cách.”
Đại bá Cố gia theo văn, Vĩnh Ninh hầu theo võ, con cái cũng mỗi đứa một sở trường riêng, đứa nào đứa náy thành tài nên Cố lão gia vô cùng mãn nguyện.
Cố Kiến Phong là con trưởng nên kính rượu trước, hắn tự mình rót rượu cho Cố lão gia: “Tổ phụ bộn bề công việc mà vẫn bỏ thì giờ để đến, tôn nhi lòng vui xiết bao, xin kính tổ phụ một ly trước.”
Cố lão gia vỗ vai Cố Kiến Phong dặn dò vài câu, sau đó uống một hơi cạn sạch rượu: “Chớ đừng phụ lòng mong mỏi của phụ thân con, phải làm quan tốt.”
Mấy đứa cháu trai thay nhau thay nhau kính rượu, Cố Kiến Sơn đứng hàng thứ năm, là người cuối cùng.
Đến lượt hắn, nha hoàn phía sau rót tràn chén rượu.
Cố Kiến Sơn bưng chén rượu lên, trên người hắn có viết thương, thái y nói không thể uống rượu nhưng hắn không nghĩ ra lý cho từ chối trong loại trường hợp này.
Vừa mới cầm rượu lên, Trịnh thị cách bức rèm che đang ngồi ở bàn khác bèn nói: “Lão Ngũ đừng uống, lát nữa còn có chuyện để con làm.”
Cố Kiến Sơn không biết là chuyện gì, Vĩnh Ninh hầu hơi ngạc nhiên, Cố lão gia không quan tâm xua tay bảo rằng: “Uống rượu hỏng việc, người một nhà không để tâm mấy nghi thức xã giao này, con đừng uống nữa.”
Cố Kiến Sơn đặt chén rượu xuống: “Vậy tôn nhi lấy trà thay rượu, xin kính tổ phụ một ly.”
Nha hoàn lập tức đổi chén trà, hắn bưng nước trà uống cạn, Cố lão gia cười hì hì uống rượu.
Kiểu trường hợp như này, nam nhân uống rượu ăn thịt, còn nữ nhân ở bàn kia uống trà hoa quả, vị chua chua ngọt ngọt, còn được ướp lạnh qua, khai vị giải nhiệt.
Ninh thị chỉ thăm hỏi tình hình đám tiểu bối ở hầu phủ, biết có vài đứa cháu được thăng quan tiến chức, được coi trọng thì trong lòng vô cùng vui: “Cả nhà đồng tâm hiệp lực thì cơ nghiệp của phủ sẽ ngày càng cường thịnh.”