Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 195
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:48:31
Lượt xem: 11
Vốn dĩ vừa rửa mặt chải đầu xong đã rất mát mẻ, nhưng vì tìm khăn tay quá lâu mà trở nên nóng bức.
Trong lòng Khương Đường đã gấp đến không chịu được, nàng quên mất mình đã để ở đâu rồi.
May mắn nàng may vá vụng về, trên khăn cũng không có thêu thứ gì, nếu có thêu hoa thêu tên trên khăn như đám Bội Lan mà để mất khăn thì xong đời rồi.
Ở thời cổ đại, mấy thứ đồ tùy thân này sẽ dễ bị người ta để ý, giữ một chiếc khăn thì giống như hai người đang hẹn hò yêu đương vậy.
Nữ tử sẽ đưa khăn tay cho nam tử để thể hiện tâm ý.
Mất khăn là chuyện lớn, Khương Đường vỗ vỗ đầu, làm sao nàng có thể làm mất được chứ.
Bội Lan hỏi Khương Đường đang tìm cái gì.
Khương Đường: “…Bánh quy, ta nhớ kỹ là vẫn còn bánh quy nhưng lại tìm không ra, chắc là ta nhớ lầm.”
Bội Lan vội la lên: “Ta thật sự không có ăn đâu! Nương ta đã nói ta béo rồi, đã sắp tới lễ Khất Xả, ta phải gầy một chút.”
Cho dù nha hoàn có tìm lang quân trong số những gã sai vặt ở phủ Vĩnh Ninh hầu đi chăng nữa thì cũng phải chọn được người như ý.
Khương Đường đóng ngăn tủ lại: “Ta không tìm nữa.”
Chiếc khăn của nàng không có thêu tên nên có bị nhặt được thì cũng không sao. Sau này thêu hoa những định phải chọn loại thường thấy, không thể thêu tên, kể cả hoa liên quan đến tên của nàng cũng không được.
Khương Đường lên giường chuẩn bị ngủ, đã đánh mạt chược cả ngày nên nàng vừa nằm xuống đã ngủ say, Bội Lan và Tĩnh Mặc vẫn đang khe khẽ trò chuyện.
Khương Đường tiến vào mộng đẹp với những tiếng động nho nhỏ xung quanh.
Lúc ngủ cũng không mơ thấy chuyện gì kỳ lạ, một đêm không mộng mị vô cùng yên ổn.
Trời vừa sáng, Khương Đường đã lấy hai chiếc khăn trong ngăn tủ ra, chuẩn bị nhờ Bội Lan chỉ nàng thêu hoa cỏ gì đó, tiêu chí đầu tiên là phổ biến, thứ hai là đơn giản, công phu thêu thùa của nàng không đủ để thêu mấy thứ phức tạp.
Nhưng mà đám người Bội Lan lại thêu rất đẹp, nào là sen tịnh đế, nào là hoa hợp hoan, cái nào cũng sinh động như thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-195.html.]
Khương Đường chuẩn bị khăn và kim chỉ để thêu lúc rảnh rỗi, hôm nay Lục Cẩm Dao chắc chắn sẽ tới chính viện, sau này Yến Kỉ Đường có bao nhiêu tiếng nói đều dựa vào ngày hôm nay.
Ăn sáng xong Khương Đường và Nguyệt Vân đã tụ lại với nhau, đi theo Lục Cẩm Dao đến chính viện.
Lục Cẩm Dao đã mang thai hơn bốn tháng, bụng nhỏ đã hơi nhô lên, hơn nữa y phục mùa hè mỏng nhẹ nên càng thấy rõ hơn. Nàng ấy toát ra sự dịu dàng hơn lúc ban đầu rất nhiều, tuy việc Cố Kiến Châu xa nhà khiến nàng ấy sa sút mấy ngày nhưng cũng đã khôi phục tinh thần rất nhanh.
Khương Đường ôm mạt chược và bài trúc, Nguyệt Vân chăm sóc Lục Cẩm Dao tránh cho nàng ấy trượt chân té ngã.
Đừng thấy mấy khối mạt chược không lớn không bé này, cầm lên rất nặng tay, may mắn tay Khương Đường khá khỏe nên mới có thể ôm được hết.
Rốt cuộc cũng tới chính viện, Lục Cẩm Dao thấy Nam Hương, thông báo cho có lệ rồi bước vào chính viện.
Lục Cẩm Dao hành lễ: “Nhi tức đưa qua cho mẫu thân hai món đồ.”
Trịnh thị đang cảm thấy kỳ lạ, Lục Cẩm Dao hai hôm trước đã qua đây, sao hôm nay lại tới nữa. Trời thì nóng, bụng Lục Cẩm Dao lại nặng nề, khó tránh khỏi việc đi đứng chậm chạp nên Trịnh thị cũng miễn cho nàng ấy việc vấn an sớm tối.
“Đưa cái gì thì sai nha hoàn đi một chuyến là được rồi, sao còn con qua đây.”
Lục Cẩm Dao nói: “Chuyện này thật ra là do con không đúng, hai ngày trước Khương Đường chạy sang, khóc lóc cầu tức phụ cho nàng tới chính viện một chuyến. Con còn tưởng rằng có chuyện gì, hỏi thăm mới biết mẫu thân đã bệnh mấy ngày nay, nha đầu này nói phải làm bài trúc và mạt chược cho mẫu thân giải buồn. Nhưng nàng không biết tìm thợ thủ công ở đâu, nhi tức thấy nàng trung thành như vậy nên đã nhanh chóng tìm thợ thủ công làm một bộ theo cách của nàng, vừa làm xong đã mang sang đây.”
Trịnh thị không biết trong chuyện này còn có nguyên nhân như vậy, nhưng Khương Đường quả thật mỗi ngày đều tới đây cho bà ăn cơm, cùng bà tản bộ giải sầu, còn nói muốn đánh bài, đá cầu, nhảy dây.
Lúc bị bệnh Trịnh thị chỉ nhớ kỷ được chuyện này, bởi vì việc đến hoa viên tản bộ thì không còn chuyện gì khác để làm, nhưng từ từ cũng quên mất. Suy cho cùng Khương Đường là nha hoàn của Yến Kỉ Đường, bà làm mẹ chồng mà lại không biết tốt xấu gọi Khương Đường tới chính viện.
Khương Đường cúi đầu, thần sắc càng kinh ngạc, cũng may mắn là đang cúi đầu nên người khác không nhìn thấy biểu cảm của nàng. Nàng khóc khi nào chứ, chẳng qua Lục Cẩm Dao đã nói như vậy thì hẳn là có ý tốt. Có khi khuếch đại vừa phải lại là một lời nói dối thiện chí.
Khương Đường tất nhiên sẽ không vạch trần Lục Cẩm Dao, nhanh chóng hành lễ: “Phu nhân thưởng trang sức cho nô tỳ, nô tỳ vẫn còn chưa tạ ơn.”
Trịnh thị khẽ vuốt ngực, nói: “Làm khó ngươi còn nhớ rõ những việc này, mau để ta xem xem.”
Trịnh thị cũng biết đánh bài lá nhưng thời gian lâu khó tránh khỏi có chút nhàm chán.