Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:48:28
Lượt xem: 14
Đợi sau khi Tư Hà đi, Lục Cẩm Dao nhìn một cái giỏ đá không nói năng gì.
Hoài Hề quỳ trên đất: “Là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ ngăn Bội Lan không cho nàng nói.”
Lục Cẩm Dao: “Ngươi đứng lên đi, không liên quan đến chuyện của các ngươi.”
Nói là đến đưa đá, chẳng thà nói là lập uy, để nàng ấy biết rằng ai mới là chủ nhân tương lai của cái nhà này.
Một cái giỏ đá thôi mà.
Dạo trước vì xảy ra chuyện của Khương Đường nên bị tứ phòng đè đầu, bây giờ đã nóng lòng bù lại như thế.
Hoài Hề đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn đống đá mà không biết phải xử lý ra sao, dùng thì trong lòng thấy ghét nhưng không dùng thì trời lại nóng.
Lục Cẩm Dao nói: “Bày đá ra, bảo Khương Đường đến.”
Lục Cẩm Dao có thể không tranh cái vị trí thế tử này, nhưng gả đến phủ Vĩnh Ninh hầu mà Cố Kiến Châu lại không ở đây, tuyệt đối không thể bị xem thường.
Nàng ấy muốn sống an ổn, huống hồ Yến Kỉ Đường không chỉ có một mình nàng ấy.
Nha hoàn cũng là nha hoàn của nàng ấy, nếu nàng ấy phải chịu ghẻ lạnh, nha hoàn dưới trướng chưa chắc đã phải chịu tội lỗi gì.
Dương ma ma là người của chính viện, nhưng tuyệt đối sẽ không nhiều lời đối với loại chuyện này. Bây giờ Cố Kiến Phong chỉ là thế tử, vẫn chưa phải là Hầu gia.
Toàn bộ phủ Vĩnh Ninh hầu, làm chủ đương gia vẫn là Trịnh thị.
Trịnh thị xưa nay hết mực công bằng với mấy đứa con dâu, không có lỗi lầm gì lớn thì sẽ không nhăn mặt.
Cũng chưa từng thấy có ai được yêu thích quá, con dâu là con dâu, không thể coi thành con gái được.
Nhưng Lục Cẩm Dao có nhớ, Trịnh thị từng cho Khương Đường một bộ trang sức trân châu.
Mấy người con dâu như bọn họ chưa từng có được.
Lục Cẩm Dao không phải là ghen tị, đối với nàng ấy mà nói thì tình cảm đều có qua có lại, mẹ chồng là mẹ chồng, cũng không thể thành mẫu thân của nàng ấy được. Nhưng Khương Đường đối với Trịnh thị lại khác, lòng người đều là thịt mà ra.
Không biết Trịnh thị có từng cho Nam Hương Nam Tuyết hay không, dù sao Lục Cẩm Dao chưa từng cho Lộ Trúc Hoài Hề thứ đồ quý giá như vậy.
Sau khi Khương Đường đi vào, Lục Cẩm Dao không tốn lời mà nói thẳng: “Phu nhân dạo này sức khỏe đã tốt rồi, không bảo ngươi đến chính viện nữa. Nhưng ta lo rằng sau khi Ngũ công tử rời đi, phu nhân lại tích tụ trong lòng. Đầu óc ngươi linh hoạt, liệu có cách gì hay không?”
Lúc Khương Đường ở chính viện có nói rằng đợi đến khi Trịnh thị khỏe rồi thì sẽ đưa bà đi chơi bài, đá cầu.
Nhưng sau khi Trịnh thị khỏe thì nàng quay về Yến Kỉ Đường, mỗi viện đều có quy củ của mỗi viện, không thể cứ chạy sang chính viện được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-193.html.]
Trịnh thị là do tâm bệnh, Lục Cẩm Dao nói chẳng sai, nếu như sau khi Cố Kiến Sơn đi rồi, hẳn là lại khó chịu nữa.
Chỉ có điều, chuyện này sớm không nói muộn không nói mà cứ nói ngay lúc này.
Khương Đường nhớ đến chuyện đá lạnh sáng sớm nay còn cả Tư Hà đến nói chuyện.
Ở đây đã ba tháng, Khương Đường không phải chẳng hay biết gì đối với chuyện ở hậu trạch. Người ở đây chỉ hận không thể một câu vòng vèo mười tám hướng.
Hơn nữa, ở đây coi trọng chuyện một người vinh cả họ hiển một kẻ tổn thì cả nhà thất, không những chỉ nhà lớn mà còn chỉ nhà nhỏ.
Ví dụ như, Lục Cẩm Dao sống tốt thì bọn họ mới sống tốt được.
Nhỡ như Lục Cẩm Dao sống không tốt thì hẳn là thứ Khương Đường có thể cầm mỗi tháng là bạc tháng thôi, biết khi nào mới có thể gom đủ một nghìn lượng.
Về phần tại sao của hồi môn của Lục Cẩm Dao nhiều mà vẫn để ý đến những cái lợi này của hầu phủ thì đó là vì nàng ấy vốn là con dâu của phủ Vĩnh Ninh Hầu.
Là đồ của nàng ấy thì dựa vào đâu mà không được tranh giành, nếu như không tranh thì đành phải nhìn sắc mặt người ta.
Lấy tâm thái của kẻ đứng ngoài để nhìn thì Hàn thị làm việc quá nóng vội.
Cố Kiến Phong mới được lập làm thế tử, là đã lấy tứ phòng khai đao. Dựng uy nghiêm lên, nói với Lục Cẩm Dao rằng, ở trong hầu phủ này thì một viên đá nhỏ cũng đều do nàng ta làm chủ.
Lục Cẩm Dao đã như thế thì bọn họ càng không cần nói.
Khương Đường lên tiếng: “Nô tỳ nghĩ đến một loại bài, tổng cộng có năm mươi hai tấm, dùng mẩu trúc để làm, một tấm mỏng nhẹ, có cách chơi khác nhau.
Còn có mạt chược, đá cầu, cũng có thể chơi.”
Lục Cẩm Dao: “Tương mè chơi thế nào, không phải để ăn ư?”
Đá cầu thì nàng ấy từng chơi rồi, có điều là lúc còn nhỏ. Trịnh thị đã hơn bốn mươi tuổi, nào còn đá được cầu.
Khương Đường đáp: “Mạt chược mà nô tỳ nói không phải cái để ăn, hình như là truyền tới từ bên Tô Hàng, nhưng phải dùng đá để làm, mùa hè cầm trong tay, lạnh lạnh mát mát, cực kỳ dễ chịu.”
Làm mấy thứ này phải tìm thợ thủ công, cũng phải tốn không ít bạc.
Khương Đường không nỡ tiêu tiền, bình thường nàng nhiều việc, đến cả thời gian luyện chữ cũng chẳng đủ, nào có rảnh để chơi.
Nghe nói dùng đá làm thì Lục Cẩm Dao chau mày: “Ngọc thạch mã não cũng được chứ, đồ đưa đến chính viện mà dùng đá thì không ổn cho lắm.”
Ngọc thạch mã não.
Khương Đường đáp: “… Thế đương nhiên là được.”
Hóa ra Lục Cẩm Dao không không chỉ có vận may mà còn có năng lực tiền của.