Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 186
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:46:11
Lượt xem: 15
“Với lại, còn ngồi trên xe ngựa của An Vương phủ về, An Dương quận chúa tốt bụng, cho thế tử một chiếc xe riêng, nghe nói hắn ta khi về đến hầu phủ đã đau quá mà ngất đi rồi.” Đây là Bạch Vi sau khi bẩm báo tin tức cho Lục Cẩm Dao đã lặng lẽ nói với Khương Đường.
Đại nương tử sẽ không vô duyên vô cớ kêu nàng ấy đi tìm hiểu tin tức, chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó.
Có lẽ là đã xảy ra chuyện gì ở hồ Bích Thủy.
Nghe Bạch Vi nói Chu Thần Viễn phải bốn tháng nữa mới xuống giường được thì Khương Đường đã yên tâm rồi.
Trời nóng khó dưỡng thương, không biết khi nào thì mới có thể đi lại nhanh nhẹn.
Trời nóng khó dưỡng thương, nhưng Cố Kiến Sơn cũng đang bị thương mà.
Khương Đường còn đang bận làm gà nướng lá sen, thịt gà trong món này mềm tan, ăn rất ngon. Hôm qua nàng nhờ Hoài Hề mua về hai con gà, đang nuôi trong lồng, đúng lúc làm thịt ăn.
Ngoại trừ nấu cho Lục Cẩm Dao ăn, nàng còn làm thêm hai đĩa, để khi nào Tường Vi ở chính viện tới hỏi thì cho nàng ấy một con.
Hôm nay nàng vui, còn dư lại một con nàng chia cho mấy người Bội Lan ăn.
Hôm nay Lục Cẩm Dao ra ngoài, nha hoàn Yến Kỉ Đường chỉ dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, còn lại không làm gì cả.
Sáng nay Hoài Hề đi mua đồ, mấy người Bạch Vi ở trong nhĩ phòng thuê khăn tán dóc.
Khương Đường hỏi: “Tường Vi ở chính viện tới chưa?”
Bạch Vi vỗ mạnh đầu một cái: “Xem trí nhớ của ta này, sáng nay Tường Vi có tới nhưng ngươi theo đại nương tử đi ra ngoài, có điều không thể để nàng tay không quay về được.”
Khương Đường: “?”
Bạch Vi tự đắc nói: “Không phải lúc ấy ngươi làm rất nhiều bánh quy sao, Bội Lan cầm nửa cân cho nàng rồi. Tuy có hơi cứng, nhưng tốt hơn là đói bụng đúng không?”
Nàng ấy đắc ý nhìn Khương Đường, thầm nghĩ ngươi khen ta đi.
Nếu mà Khương Đường làm bánh quy bơ thì chắc chắn không cướp nổi, bánh quy hơi ngon đã bị ăn hết luôn rồi, chỉ còn lại loại khô như gạch, cho dù như thế nào cũng không nhai nổi.
Nhưng để ở ngoài lâu vậy mà vẫn không hư, thật thần kỳ.
Bội Lan cho các nàng mỗi người một miếng để mài răng, thực sự khá khó gặm.
Cho Tường Vi nửa cân, nửa cân ít nhất đủ để ăn mười ngày.
Nếu không ăn được thì có thể mua cái khác, cũng không làm chậm trễ. Khương Đường cười gượng hai tiếng: “Cũng, cũng đúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-186.html.]
Gặm cái này không biết răng có chuyện gì không nữa, nếu vậy thì không trì hoãn nàng kiếm tiền nữa, một con gà mua có giá sáu mươi văn tiền, hôm nay món này dùng cả một con gà, có thể bán giá hai đồng bạc.
*
Cố Kiến Sơn không phải chỉ ăn đồ Khương Đường làm, người khác làm hắn cũng ăn, nhưng ăn không thích lắm.
Hôm qua Khương Đường nói trời mưa không mua được đồ, Tường Vi tất nhiên tay không trở về, nàng ấy cũng nói với Xuân Đài như vậy. Cho nên Cố Kiến Sơn ăn đồ ăn của phòng bếp lớn, cầm về hâm nóng chút, ăn khá ngon.
Xuân Đài nói có thể xách gà vịt qua, làm vậy thì trực tiếp trả tiền công cho Khương Đường, người khác ra phủ không tiện, nhưng hắn có kim bài giắt eo của Cố Kiến Sơn nên có thể tùy ý ra phủ.
Đỡ cho Khương Đường phải đi ra ngoài mua đồ, làm vậy thì tiện hơn chút. Nhưng Cố Kiến Sơn không làm.
Vốn dĩ là nhờ nha hoàn chính viện đi mua giùm nên không thể gióng trống khua chiêng như vậy.
Huống hồ, Cố Kiến Sơn cảm thấy Khương Đường biết là hắn mua.
Nếu trực tiếp đưa đồ qua, khả năng cao là Khương Đường sẽ không bán nữa. Ăn ít một hai ngày đâu có sao.
Sáng sớm hôm nay, Xuân Đài lại đi hỏi, hắn cho rằng không mưa thì mua được, nhưng hôm nay Khương Đường lại ra phủ.
Tường Vi ở chính viện cho Xuân Đài một bọc điểm tâm nhỏ, nói cái này có thể ăn đỡ thèm. Nàng ấy gửi thấy rất thơm, trên đường thèm đến chảy nước miếng, khá giống với bánh kếp hành lá trước kia nàng ấy đã được ăn qua.
Cố Kiến Sơn từ trong tay Xuân Đài nhận lấy “của báu” này, mở ra nhìn thì lập tức dở khóc dở cười.
Dáng vẻ không khác so với bánh quy của quân doanh cho lắm, ép thành một miếng nhỏ, ngửi mùi hương cũng tương tự, là mùi hành.
Cố Kiến Sơn cắn một miếng nhưng không nát, chỉ để lại một dấu răng trên mặt bánh.
Mắt Xuân Đài trừng to như chuông đồng: “Đây là cái gì vậy, cắn mà còn không nát, để tiểu nhân lập tức đi cất.”
Xuân Đài nghi ngờ có phải Tường Vi giỡn hắn không đây? Cố Kiến Sơn nói: “Để đó đi, đừng đụng vào.”
Hắn biết đó là gì, làm bánh quy không phải vừa làm đã thành công, đây không phải bánh quy, mà là tiền thân của những chiếc bánh quy có thể ăn, được đưa đi quân doanh.
Thậm chí Cố Kiến Sơn còn có thể tưởng tượng ra cảnh Khương Đường giật mình khi thấy bánh nướng như này.
Hắn biết để làm ra được bánh quy không đơn giản, nhưng không ngờ lại khó như vậy.
Không biết rốt cuộc phải làm bao nhiêu lần nữa.
Khi hắn truyền tin trở về, ở Tây Bắc chỉ có thể chờ, mà hắn còn chê chậm.