Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 184
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:46:07
Lượt xem: 8
Khương Đường biết rõ về vận may của Lục Cẩm Dao.
Cho dù kẻ đó không muốn hại nàng ấy, nhưng chỉ cần đến gần, không phải chờ tới khi hắn lao đến đã trực tiếp ngã xuống.
Giống như là con gái ruột của ông trời vậy, ông trời nhìn chằm chằm nàng ấy từng phút từng giây.
Xa phu sợ bị Lục Cẩm Dao trách tội, nhanh chóng phủi sạch mọi chuyện: “Tiểu nhanh đang đánh xe rất đàng hoàng, ai ngờ đột nhiên bên cạnh có một chiếc xe ngựa lao tới, đ.â.m thẳng vào xe chúng ta. Tiểu nhân tránh không kịp, đành phải kéo chặt dây cương, kết quả chiếc xe sượt qua hông xe chúng ta. May mà đại nương tử không sao, nếu không tiểu nhân thật sự… thật sự…”
Khương Đường nhìn theo hướng xa phu chỉ, cách nơi đây ba trượng có một chiếc xe bị lật, đầu xe chúi xuống dưới đuôi xe hướng lên trên, bánh xe vẫn còn đang xoay tròn.
Xa phu kịp nhảy khỏi xe trước khi xe bị lật, giờ hắn đang ôm chân nhe răng trợn mắt.
Trong xe không có động tĩnh gì hết, Khương Đường đè khóe miệng xuống, một năm một mười kể lại cho Lục Cẩm Dao những gì mình nghe được, cuối cùng nói: “Trong xe ngựa hình như là thế tử Định Bắc hầu.”
Từ thành Thịnh Kinh đến ngoại ô chỉ có một con đường đất, đã được làm lại cho hơi bằng phẳng chút.
Hai bên đường có núi, còn có một mương đất.
Hôm qua trời mới vừa đổ mưa, mương đất biến thành mương bùn, đầu xe bị vùi trong bùn rất khó nhấc lên. Bên trong có tầm bốn năm người, nhiều người bị va đập vào nhau như vậy, chắc chắn sẽ bị va đập hôn mê.
Lục Cẩm Dao uống hết nước trà, nàng ấy lấy lại bình tĩnh nói: “Có chặn đường của chúng ta không?”
Khương Đường đáp: “Không ạ.”
Lục Cẩm Dao đặt chén trà xuống, nói: “Người trong xe chúng ta e là không thể giúp được gì, kêu xa phu để lại chút bạc, đến khi mấy người đó chui ra cũng đi nhờ xe về được.”
Nếu là người khác, có khi Lục Cẩm Dao sẽ quan tâm, ở Thịnh Kinh, bước ra đường không chừng lại gặp phải một con cháu nhà thế gia, giúp một chút sau này sẽ có nhiều đường lui hơn.
Nhưng ai bảo đây là xe ngựa của phủ Định Bắc hầu chứ, người trong xe chín phần mười là thế tử Định Bắc hầu.
Giúp loại người này Lục Cẩm Dao sợ làm ô uế tay mình.
Nghĩ đến quan hệ trong triều của Vĩnh Ninh hầu phủ với thế tử Định Bắc hầu, chỉ một mình Cố Kiến Sơn đã hơn Chu Thần Viễn tám trăm lần, Lục Cẩm Dao cảm thấy không phải sợ hãi nên cứ yên tâm thoải mái mà căn dặn.
Xa phu nhanh chóng để lại hai lượng bạc, lại nói một tiếng với xa phu của xe ngựa bị ngã phía sau, rồi mới dẹp đường hồi phủ.
Xe ngựa của Vĩnh Ninh hầu phủ đi rồi, vài chiếc xe ngựa phía sau cũng lần lượt rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-184.html.]
Xa phu đứng ở ven đường vác cái chân què xin giúp đỡ, giờ mới có người dừng xe cứu.
Không biết tại sao đất ở đây lại bám như vậy, khi cứu được Chu Thần Viễn ra thì đã là ba mươi phút sau rồi.
Người khác còn tỉnh, nhưng có lẽ e ngại thân phận nên không kêu đau hay phát giận.
Chân của hắn ta bị thương, ngồi dưới đất không thể động đậy.
Khi bước ra áo choàng bị quệt xuống bùn đất, dáng vẻ chật vật không chịu nổi. Nhìn dáng vẻ này, tuy chật vật nhưng vẫn khá thuận mắt.
Chu Thần Viễn chịu đau cách xe ngựa nói lời cảm ơn với người đã cứu hắn: “Đa tạ ân cứu mạng, hôm khác ta sẽ đến tận nhà viếng thăm.”
Rèm xe ngựa được vén lên, lộ ra khuôn mặt khuôn mặt xinh đẹp của An Dương quận chúa. Hô hấp của Chu Thần Viễn cứng lại, nghe thấy An Dương thong thả ung dung nói: “Tới nhà viếng thăm thì không cần, cảm phiền Chu thế tử hãy ghi tạc phần ân tình này vào trong lòng.”
Chu Thần Viễn nghe ra ý trào phúng nhàn nhạt.
Nhưng An Dương là ấu nữ của An Vương, còn hắn ta chỉ là thế tử có chức quan phẩm cấp không cao.
Đùa giỡn một tiểu nha hoàn còn được, nhưng đối với An Dương cần phải đủ lễ độ.
“Ân cứu mạng, suốt đời khó quên.”
An Dương cong môi nở nụ cười, nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời chói lóa: “Không dám phiền thế tử nhớ kỹ, nhưng tâm tư không nên có tốt nhất phải thu lại một chút, người khác có lẽ không biết nhưng ông trời biết rõ.”
Sau đó An Dương nhìn về phía cái đùi xiêu vẹo của Chu Thần Viễn, khẽ chống cằm như đang nghĩ phải làm gì.
Nàng ấy là chủ nhân của yến hội, phải ở lại cuối cùng, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ mới có thể về.
Nghe hạ nhân nói ngựa kéo xe của thế tử Định Bắc hầu bị dọa sợ, nàng ấy còn thấy kỳ lạ, không biết chuyện gì xảy ra.
Con đường này không hẹp, hai chiếc xe đi song song là dư sức. Miễn là không có ý va chạm thì mọi chuyện sẽ dễ thôi.
Thế thì ngựa bị dọa sợ là đáng đời.
Trán Chu Thần Viễn rịn ra vài giọt mồ hôi lạnh: “Ân tình của quận chúa hôm khác Chu mỗ sẽ tạ ân, có điều, xe ngựa bị lật, Chu mỗ không biết phải trở về như nào, xin quận chúa cho Chu mỗ mượn một chiếc xe ngựa.”