Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 179
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:43:27
Lượt xem: 9
Cố Kiến Sơn ngẩng đầu nhìn Xuân Đài một cái, Xuân Đài hồn nhiên không phát hiện mình nói gì không đúng: “Ngài mau ăn đi, không ăn sẽ lạnh đấy.”
Cố Kiến Sơn chuyển động nhẹ tay phải, sau đó dùng tay trái cầm đũa lên, khó khăn gắp một miếng thịt gà.
Hôm qua ăn cháo lòng, chỉ cần dùng muỗng là ăn được.
Đồ ăn do phòng bếp lớn đưa tới, là các món cơm, dùng muỗng ăn cũng được. Chỉ có hôm nay, là ăn mì.
Xuân Đài nhìn hồi lâu, chần chừ nói: “Không ấy để tiểu nhân đút ngài.” Cố Kiến Sơn: “... Không cần, ngươi lui xuống đi, lát nữa vào dọn.”
Xuân Đài không dám làm trái ý Cố Kiến Sơn, từ sau hôm qua bị phát hiện nói dối, hắn đã không bao giờ dám dối gạt nữa.
Lần tới nếu lại nói dối, không bị phát hiện còn đỡ, nếu bị công tử biết, không thể thiếu một trận quân côn.
Sau này công tử nói gì, hắn sẽ nghe cái đấy. Không bao giờ tự chủ trương nữa.
Xuân Đài bày đồ ăn ra trước mặt Cố Kiến Sơn rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Cố Kiến Sơn ngay cả thịt gà còn không gắp được, huống chi là mì sợi. Dùng bữa bằng tay trái khó hơn tưởng tượng của hắn nhiều.
Vào những lúc này, cho dù bị Xuân Đài thấy, Cố Kiến Sơn cũng không muốn.
Sau khi vết thương trên tay khép lại, đi theo thái y châm cứu khôi phục, chắc chắn sẽ tốt lên thôi.
Cố Kiến Sơn dùng muỗng cắt sợi mì, gà thì chờ nguội rồi dùng tay cầm ăn, người sống chẳng lẽ còn bị mấy thứ này làm khó tới chết.
Về phần vì sao lại lấy đồ ăn từ chỗ Khương Đường, là hồi tối qua khi trở về từ chính viện, ở ngã rẽ đến chính viện, hắn quay đầu lại thấy Khương Đường.
Khương Đường hành lễ với hắn, hắn bật động, nàng cũng không nhúc nhích. Cố Kiến Sơn không ngờ còn có trùng hợp kiểu này.
Chờ tay hắn khỏi, ít nhất phải đợi đến khi vết thương hắn khỏi hẳn.
Cố Kiến Sơn không muốn làm một kẻ tàn phế trong mắt của Khương Đường, không muốn bị thương hại.
Ăn thì thế nào, chỉ cần đưa tiền, vậy thì Khương Đường cũng có thể kiếm tiền. Hắn vui vẻ ăn đồ ăn do Khương Đường nấu, chịu đau cũng phải ăn cho hết, ăn nhiều chút mới mau khỏi được.
Xuân Đài không phải không biết ăn nói gì cả, ít nhất có vài lời của hắn có đạo lý nhất định.
Xuân Đài hiểu hết, hắn không cần phải giả vờ mạnh mẽ, c.h.ế.t cũng phải giữ lại chút thể diện này.
Dùng tay trái ăn cơm không thể nào trơn tru được, Cố Kiến Sơn ăn rất chậm, hai khắc sau Xuân Đài mới đi vào dọn dẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-179.html.]
Phải biết rằng ở quân doanh, mấy miếng là có thể gặm xong một cái màn thầu, đâu giống như hiện tại, còn phải nhai kỹ nuốt chậm.
Xuân Đài yên lặng bưng cái bát chỉ còn lại chút nước dùng xuống, sau đó bưng thuốc lên.
Ngửi thấy mùi thuốc sắc màu nâu đen đắng ngắt, Cố Kiến Sơn còn không thèm nhắm mắt uống sạch, nếu không phải chỉ có một chén, Xuân Đài đã nghi ngờ hắn có thể uống tận mấy chén.
Đổi băng bôi thuốc, lăn lộn một hồi đã qua giờ hợi.
Cố Kiến Sơn kêu Xuân Đài ở tạm tây sương phòng bên cạnh một đêm, Yến Hồi Đường bố trí đơn giản, tây sương phòng chỉ có một tấm vạc giường, dù sao trời nóng nên cũng không có chuyện gì.
Xuân Đài cẩn thận trông chừng đến nửa đêm, rồi mới không chịu nổi nữa, ngủ thiếp đi.
Hôm sau, Xuân Đài bị tiếng mưa rơi đánh thức.
Hôm qua ban đêm sợ nóng nên hắn kéo giường đến bên cửa sổ. Giọt mưa từ dưới mái hiên nhỏ xuống từng giọt từng giọt, còn vài giọt mưa suýt rơi xuống mặt hắn.
Chỉ nhìn sắc trời thì không biết đang là mấy giờ, nhưng dù là giờ nào thì hắn đều phải thức dậy thôi.
Công tử nhà hắn còn dậy sớm hơn cả hắn, sáng sớm đã ngồi trước cửa sổ đọc sách.
Xuân Đài nhịn không được khuyên một câu: “Ngài nên ngủ thêm một lát, vốn dĩ vết thương còn chưa lành, nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Vết thương của ngài ngay cả thái y cũng khuyên là phải tĩnh dưỡng, nằm nghỉ mới được.”
Trời mưa, hôm nay lại không cần đến chính viện, dậy sớm vậy làm gì.
Xuân Đài nghĩ nhất định phải khuyên thêm mấy câu, ai ngờ mới nói hai câu, công tử nhà hắn đã đặt sách xuống, về giường nằm.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thảo nào, thì ra hôm nay mặt trời không ló dạng.
*
Hôm nay Khương Đường không cần đến chính viện, ngày mưa việc của bọn nha hoàn sẽ ít hơn, nên nàng ở trước cửa sổ nhĩ phòng đọc thiếp.
Vừa đọc vừa ghi nhớ, khi rảnh thì viết thêm mấy chữ to, tuy nàng nhanh biết viết chữ, nhưng có nhanh cũng không thể viết như người đã viết chữ mười mấy năm, rồng bay phượng múa viết thành thạo được.
Muốn có thư pháp tốt phải chăm học khổ luyện, không có đường tắt nào đi được.
Nàng làm đồ ăn sáng cho Lục Cẩm Dao với Triệu đại nương, luyện chữ hơn nửa canh giờ, Tường Vi ở chính viện chạy đến. Lý do giống y như hôm qua: “Khương Đường, ta đói bụng quá à, có gì ăn được không cho ta vay chút đi, ta đổi cho ngươi thứ khác.”