Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 178
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:43:25
Lượt xem: 6
Thời tiết hiện tại đang rất nóng, ăn một chút mì sợi đã bắt đầu đổ mồ hôi, không cần phải nói là thoải mái tới mức độ nào, ăn xong tắm một cái, hoặc là chuẩn bị nước ấm lau người, sau đó đánh một giấc ngon lành.
Nhưng Khương Đường chỉ ăn hơn một nửa.
Canh gà lại hầm một nồi to, có thể bảo quản đến sáng mai, cũng có thể nấu mì ăn.
Đương nhiên là vô cùng ngon, trong nồi có xương cá, xương bò, một con gà và nửa con vịt, cũng có không ít hải sản và bào ngư mua từ tiệm tạp hóa, còn có dược liệu mà An Dương quận chúa và phủ Yến quốc công tặng.
Dược liệu không thể dùng bậy bạ nên Khương Đường đã hỏi qua lang trung trong phủ trước khi dùng.
Nàng nghĩ cứ làm trước rồi sẽ có người bên chính viện tới mang đi.
Nhưng chờ đến giờ Hợi cũng không thấy người bên đó sang, Khương Đường đành bưng canh gà về phòng hạ nhân.
Cho vào một ít mì sợi, mỗi người được chia mấy lát thịt, cứ như vậy ăn một chén canh cùng với mì sợi.
Trong lòng Khương Đường có chút mất mát khi người của chính viện không tới, buổi tối lúc trở về nàng cũng đi cách Cố Kiến Sơn một khoảng xa xa, cứ giữ khoảng cách đó suốt cả đoạn đường.
Rõ ràng ngày đó hắn vô cùng mệt mỏi đứng bên cạnh núi giả, hiện tại lại bước đi nhẹ nhàng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nam Tuyết nói với nàng ngày mai không cần đến chính viện nữa, xem ra sau này cũng không có cơ hội nhìn thấy hắn nữa.
Cố Kiến Sơn đã từng cứu nàng một mạng ở núi giả, nàng cũng tại núi giả giúp hắn một lần.
Lúc ở thôn trang Cố Kiến Sơn lên tiếng vì nàng, nàng làm bánh lương khô cũng xem như đã giúp Cố Kiến Sơn.
Hai bên tương xứng, sau này không ai nợ ai nữa.
Khương Đường nhấp môi cười một chút: “Là vì ta vui vẻ, các ngươi ăn nhiều một chút.”
Không còn nợ nần nên cả người nhẹ nhõm, có thể không vui sao.
Tĩnh Mặc há miệng thở dốc, nếu Khương Đường có thể tâm sự cùng với các nàng thì tốt rồi, nói ra được thì sẽ dễ chịu hơn.
Ăn được phân nửa thì có người gõ cửa phòng, Bội Lan quay đầu hỏi: “Là ai đó?”
“Ta là Tường Vi của chính viện, ta tìm Khương Đường tỷ tỷ.” Người nói chuyện là một tiểu cô nương mặt tròn tròn, bộ dáng cười rộ lên nhìn rất ngọt ngào, Khương Đường đứng lên: “Ta đây, có chuyện gì thế?”
Tường Vi nói: “Ta đói bụng quá, muốn xin một ít thức ăn có được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-178.html.]
Bọn nha hoàn lén mua bán đều nói là mượn, bằng không sẽ dễ dàng mang tai mang tiếng.
Khương Đường đưa mắt nhìn cái nồi, còn được nửa nồi canh gà: “Chỉ còn canh gà có được không?”
Tường Vi nói: “Được, đương nhiên là được, vậy ta mang canh gà kia đi.”
Khương Đường: “Ở đây ta còn có một ít mì sợi, ngươi cũng mang đi đi, trụng với canh gà là có thể ăn được rồi.”
Tường Vi để lại một trăm đồng tiền rồi ôm nồi canh gà đi mất: “Ngày mai ta sẽ mang nồi qua trả.”
Nồi mất rồi nhưng cơm vẫn phải tiếp tục ăn. Khương Đường ăn nhanh mấy miếng mì sợi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bội Lan và Tĩnh Mặc đang nhìn nàng, mì sợi trong miệng Bội Lan còn chưa được cắn đứt, đang vắt lủng lẳng trên thành chén.
Khương Đường: “Làm sao vậy?”
Bội Lan tuy có hơi tham ăn nhưng việc đoán ý chủ tử nàng ấy lại làm tốt hơn so với những người khác, là vui vẻ hay tức giận đều sẽ đoán được.
Nếu đang tức giận thì nàng ấy nhất định sẽ không lảng vảng trước mặt bọn họ. Vừa rồi Khương Đường vẫn còn đang buồn bã mà, sao mới đó đã vui vẻ rồi.
Tĩnh Mặc dang tay: “Thấy ngươi xinh đẹp như vậy nên nhìn nhiều thêm một chút.”
Bội Lan: “Còn ta là do ăn ngon quá nên mới ngây ngẩn cả người.”
Hôm nay tới lượt Lục Anh trực đêm, Tĩnh Mặc và Bội Lan cũng không phải kiểu người nhiều chuyện, Khương Đường bất đắc dĩ cười: “Sao lúc nãy không thấy các ngươi sửng sốt như vậy, được rồi, ăn nhanh đi kẻo nguội mất.”
Ở một phía khác, Tường Vi bọc nồi lẩu trong một tấm vải bông để giữ ấm, đi tới một nơi cách phòng hạ nhân tương đối xa mới giao nồi lẩu cho Xuân Đài.
Xuân Đài ngàn ân vạn tạ: “Đa tạ Tường Vi tỷ tỷ, nếu không nhờ tỷ thì hôm nay ta sẽ c.h.ế.t đói ở đây mất.”
“Bớt lắm mồm, mau đi đi.”
Xuân Đài ôm nồi lẩu chạy về Yến Hồi Đường, sau khi trở về thì bắt đầu trụng mì, nấu xong lại mang đến chỗ Cố Kiến Sơn.
“Công tử, ăn cơm.”
Cố Kiến Sơn lại cảm thấy lời này giống như một câu nói hắn đã từng đọc trong sách vở.
Này, tới ăn cơm đi.