Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 166

Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:41:00
Lượt xem: 16

Trước kia bà không thích người có nhan sắc quá xinh đẹp quyến rũ, cảm thấy đấy là vũ mị câu nhân, không phải tấm gương tốt cho người khác noi theo, nhưng bây giờ bà đã biết đấy là tâm sinh tướng.

Tướng không chỉ là tướng mạo, đôi mắt của Khương Đường trong veo, chỉ nhìn thôi đã khiến lòng người sinh thiện cảm.

Khương Đường: “Chờ ngài khỏe nô tỳ sẽ chơi cờ nhảy, đánh bài lá, chơi mạt chược với ngài, còn ra ngoài đá cầu nữa.”

Trịnh thị: “Cầu?”

Nếu Trịnh thị sinh ra ở hiện đại nhất định sẽ thích múa ở quảng trường, nhưng bà được nuôi lớn trong cao môn đại hộ nên ngay cả quả cầu lông gà cũng chưa chơi qua.

“Nó được làm từ lông gà, bên dưới được cố định bằng một miếng sắt mỏng. Đá nhẹ một cái là nó bay lên trời, sau đó lại rơi xuống rồi mình dùng mười tám thế võ tiếp lấy nó, xem ai tiếp được nó nhiều lần hơn!” Khương Đường cười khanh khách nói: “Còn có nhiều trò vui hơn nữa, phu nhân thích ngắm hoa uống trà, nhưng nha hoàn chúng nô tỳ dây chun, đập tay, thì thầm,... gì cũng chơi.”

Trịnh thị nói trong lòng, bà không thích mấy thứ đó. Nhưng mấy thứ đó cần cho xã giao.

Nam nhân ra ngoài làm việc giao du, nữ nhân ngoài trừ phải quán xuyến từ trên xuống dưới phủ, còn phải làm thân với mấy nương tử của quan viên nam nhân kết bạn, rồi sao mà làm thân thì ngồi tụ lại một chỗ nói chuyện.

Bởi vì gả cho Vĩnh Ninh hầu mà bà còn không liên lạc với bạn thân khuê phòng.

Một người ở Thịnh Kinh, một người gả đi xa thì sao mà liên lạc.

Ngồi tụ lại với nhau thì chỉ có bàn hoa này đẹp trang sức kia đẹp, lời trong lời ngoài còn phải tâng bốc lẫn nhau, cực kỳ nhàm chán.

Đợt bệnh này khiến cho Trịnh thị hiểu ra, bà cũng giống như bao người.

Đều phải đối mặt với sống chết, lo lắng cho hài tử. Những điều này, Cố Kiến Sơn mười mấy tuổi đã hiểu ra.

Tuy Trịnh thị có thể xuống giường đi lại nhưng thời gian nằm trong một ngày vẫn nhiều, ngày hai mươi tháng sau, khi Trịnh thị tỉnh lại bà tưởng đâu mình vẫn đang mơ, bà gặp Cố Kiến Sơn.

Giấc mơ thế này bà đã mơ rất nhiều lần, có lúc thì Cố Kiến Sơn ngồi bên mép giường, nói với bà, mẫu thân, con đi đây.

Bà vừa đưa tay chạm đến, người đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Lần này là người sống sờ sờ, ngồi ngay ngắn trước mặt bà.

Trịnh thị bắt lấy tay Cố Kiến Sơn khóc thành tiếng: “Con đã về rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-166.html.]

*

Khi Khương Đường thấy Xuân Đài ngoài cửa chính viện, nàng còn tưởng đâu mình bị hoa mắt.

Đã lâu lắm rồi nàng không gặp Xuân Đài, Xuân Đài cũng thấy được nàng, hắn cười gật đầu với nàng, xem như lời chào hỏi.

Khương Đường còn chưa phản ứng lại kịp, sau đó đã thấy một người xốc rèm châu lên bước ra từ nhà chính, không phải ai khác, mà quả thực là Cố Kiến Sơn.

Sao lúc này Cố Kiến Sơn lại trở về, chẳng lẽ là vì Trịnh thị.

Không kịp nghĩ nhiều, Khương Đường đã hành lễ với người đó từ đằng xa, quy tắc của hầu phủ, hạ nhân thấy chủ tử đều phải hành lễ, cho dù là ở xa, chủ tử còn chưa thấy.

Tại sao Cố Kiến Sơn lại trở về không liên quan đến chuyện của nàng, Khương Đường cúi đầu, mãi cho đến khi trước mặt bao phủ một bóng người đen nhánh.

Cố Kiến Sơn đứng trước mặt nàng, vừa hay ngăn lại ánh mặt trời: “Mấy ngày nay, toàn là ngươi hầu hạ phu nhân dùng bữa phải không?”

Khương Đường: “Bẩm ngũ công tử, là nô tỳ.”

Lúc nãy cách khác xa, bây giờ lại cúi đầu, Khương Đường không biết dáng vẻ hiện tại của Cố Kiến Sơn như nào, chỉ nghe thấy giọng hắn có hơi khàn.

Cố Kiến Sơn hỏi Trịnh thị ăn uống thế nào rồi mới phất phất tay cho Khương Đường lui xuống.

Khương Đường lập tức quay về phòng bếp nhỏ, nàng báo tin Cố Kiến Sơn trở về cho Tôn đại nương và Lý đại nương nghe: “Ngũ công tử đã trở lại, bệnh của phu nhân chắc sắp khỏi rồi, không biết buổi trưa ngũ công tử có dùng cơm ở đây không, chúng ta nấu nhiều thêm chút đi.”

Tôn đại nương và Lý đại nương đều thấy vui mừng, trong miệng lẩm bẩm trở về là tốt rồi trở về là tốt rồi: “Đúng là một chuyện tốt, bệnh của phu nhân sẽ khỏi ngay thôi, hầu gia cũng không phải lo lắng nữa.”

Khương Đường cho rằng buổi trưa chắc chắn Cố Kiến Sơn sẽ đến chính viện dùng cơm, bởi vì Bạch Vi có nói qua, Yến Hồi Đường không có nha hoàn hầu hạ, bên phía phòng bếp nhỏ cũng không nổi lửa, lấy cơm từ phòng bếp lớn về đến nơi sẽ bị lạnh, nhưng giữa trưa rồi mà Cố Kiến Sơn vẫn không qua đây.

Tất nhiên Trịnh thị cho rằng Cố Kiến Sơn có việc bận, lát nữa hắn sẽ tới, Trịnh thị không thuốc tự khỏi, chỉ nhìn mặt thôi đã thấy khá hơn lần trước năm sáu lần.

Bây giờ bà không cần Khương Đường đút cho ăn nữa, nếu không phải không hợp quy củ, bà sẽ muốn nhìn Khương Đường ăn hơn, một cô nương đẹp như vậy khi ăn chắc chắn cũng sẽ đẹp.

Loading...