Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 161

Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:40:51
Lượt xem: 21

Nói là tại Lục Cẩm Dao đến chính viện nói với Trịnh thị chuyện Cố Kiến Châu phải đi nên bà mới phát bệnh, nhưng Khương Đường lại cảm thấy không chỉ bởi vì Cố Kiến Châu.

Khương Đường đột nhiên nhớ tới Cố Kiến Sơn, trong tiểu thuyết không miêu tả hắn nhiều lắm, không phải ở Tây Bắc thì chính là quân doanh.

Tòng quân từ bé, những ngày trở về có thể đếm trên đầu ngón tay.

Không phải cứ rời đi là chắc chắn có thể trở về được, có lẽ tới tận bây giờ Cố Kiến Sơn vẫn chưa về, Trịnh thị không biết lần sau gặp lại liệu là xa cách lâu ngày không gặp hay mãi mãi bị chia cắt đây nữa.

Khương Đường thở dài trong lòng, có lẽ cũng là nhàn quá sinh bệnh.

Bây giờ Hàn thị quán xuyến việc nhà, Lục Cẩm Dao hỗ trợ. Lục Cẩm Dao có năng lực như nào không phải Khương Đường không biết, Trịnh thị chẳng phải không có việc làm, con người một khi rảnh rỗi sẽ suy nghĩ lung tung.

Hồi vừa tới, buổi tối Khương Đường ngủ không ngon, luôn mơ thấy ngày nào đó sẽ bị đuổi tới thôn trang, sau này bận rộn thì đỡ hơn. Mãi cho đến khi Cố Kiến Thủy dẫn theo Nguyệt Nương về nàng cũng chưa mơ thấy vậy nữa.

Chạng vạng, Trịnh thị có tỉnh dậy một hồi, Khương Đường bưng cháo đi vào, Nam Hương muốn đút cháo cho Trịnh thị uống nhưng Trịnh thị lại phất phất tay, quay lưng lại với mọi người.

Nam Hương liếc mắt nhìn Khương Đường một cái, mặt lộ vẻ khó xử.

Lúc này Vĩnh Ninh hầu vẫn chưa về, ngoại trừ Lục Cẩm Dao thì mấy đại nương tử các phòng khác đều ở đây.

Hàn thị bưng bát: “Mẫu thân, ăn miếng cháo lót dạ đi.”

Trịnh thị hơi thở mong manh nói: “Ta không đói bụng, bưng đi đi.”

Hàn thị ngồi ở mép giường: “Này là cháo mới nấu, mùi thơm lắm, mẫu thân nếm thử đi.”

Trịnh thị bất động như cũ.

Hứa thị với Vân thị đứng một bên, giống hai cái đầu gỗ, Hàn thị liếc mắt ra hiệu, hai người đồng loạt lắc đầu.

Xưa giờ hầu bệnh là nhiệm vụ của nha hoàn hầu hạ, căn bản không cần các nàng phải làm gì, các nàng làm sao biết hầu hạ người khác chứ.

Hàn thị trả bát lại: “Ra ngoài hết đi, cả đám người chen chúc trong này ngộp muốn chết.”

Buổi trưa đã ăn cơm rồi nên có lẽ bây giờ chưa đói bụng.

Khương Đường đi theo ra ngoài, tới cửa, nàng nói: “Đại nương tử, không ấy để nô tỳ thử xem.”

Hàn thị chỉ có thể chữa ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống: “Nếu không muốn ăn thật thì thôi đi, hồi trưa mới ăn cơm rồi, không ăn thì chờ lát nữa cũng được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-161.html.]

Khương Đường gật gật đầu: “Nô tỳ đã hiểu.”

Khương Đường bưng khay lặng lẽ đi vào, nàng đặt cháo lên bàn nhỏ, quấy một chút lòng đỏ trứng vịt muối vào trong cháo, rồi rải chút tôm khô, sau đó bưng chén ngồi xổm bên mép giường.

“Phu nhân, hột vịt muối này được ủ trong bùn đỏ, từng hột được chọn lựa kỹ lưỡng, sau khi nấu chín cắn nhẹ một cái lòng đỏ bên trong sẽ chảy ra. Không phải vị khô ráp mà là mềm mại, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon. Còn có tôm khô này nữa, đây là ngư dân phía đông phơi, toàn là tôm nhỏ, tươi mất, quấy…”

Trịnh thị không thể nhịn được nữa: “Đi ra ngoài!”

Khương Đường nói xong lời còn chưa nói hết: “Cháo ăn thơm nhất.”

Cơ thể Trịnh thị run rẩy, ở nơi người khác không nhìn thấy, gối đầu đã ướt một mảng lớn.

Bà mím môi, đưa tay lau khô nước mắt, bấy giờ mới chậm rãi ngồi dậy: “Hắn đâu có nhớ ta… về chưa tới một tháng đã đi tiếp rồi.”

Lời này vốn không nên nói với một nha hoàn là Khương Đường, nhưng Trịnh thị không biết nói cùng ai.

Trước kia bà đã từng nói với Vĩnh Ninh hầu, nhưng ông lại nói nam nhân chí ở tứ phương, người khác còn mong được ra sức vì nước. Vĩnh Ninh hầu lấy Cố Kiến Sơn làm vinh, cảm thấy trong năm nhi tử, Cố Kiến Sơn giống ông nhất.

Căn bản không quan tâm hắn phải chịu bao nhiêu khổ đau.

Càng không thể nói với đám Hàn thị, trong mấy nhi tử người có tiền đồ nhất là Cố Kiến Sơn, tất cả mọi người đều mong bà có thể xử lý mọi việc công bằng, chứ làm sao hiểu được tâm tư lo lắng sợ hãi cho ấu tử của bà.

Con dâu chỉ là con dâu, hiếu thảo là lời ngoài miệng thôi.

Bọn nha hoàn cũng không nói được, một người là chủ tử một người là nô tài, hai nữ nhi thì gả chồng từ lâu rồi, một đứa gả xa, một đứa tuy là ở Thịnh Kinh nhưng không hay gặp mặt.

Tết năm nay Cố Kiến Sơn không về, năm trước cũng không.

Ngày Tết lúc thăm họ hàng, ban đầu bà vô cùng vui vẻ, sau đó lại lập tức muốn lên Tây Bắc xa xăm chỗ ấu tử, nghĩ đến rất nhiều lần, rồi trằn trọc ngủ không yên.

Trịnh thị biết tại sao mình bệnh, nhưng không thể nói với người khác.

Bà là Vĩnh Ninh hầu phu nhân, là mẫu thân của Cố Kiến Sơn, không được oán hận câu nào, mấy lời như này mà nói với người khác sẽ tạo thành gánh nặng cho Cố Kiến Sơn.

Cố Kiến Châu đi Điền Nam, nhiều lắm chỉ khổ một chút mệt một chút, vậy còn Cố Kiến Sơn thì sao.

Trịnh thị cười khổ nói: “Không biết khi nào mới về nữa.”

Loading...