Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 151
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:38:02
Lượt xem: 11
Ông nhìn công thức trước rồi lại nghe Cố Kiến Sơn nói: “Cái này có thể mang theo chuẩn bị bất cứ lúc nào cần đến. Bình thường ăn uống cũng có thể điều chỉnh một phen, bên kia nói ăn một miếng có thể đánh được một ngày, trong quân doanh chúng ta người ăn nhiều, một miếng sao có thể trụ được hơn nửa ngày?”
Từ tướng quân: “Chỉ một miếng?”
Cố Kiến Sơn cẩn thận gật đầu: “Chỉ một miếng.”
Từ tướng quân đặt công thức xuống, cầm bánh quy lên bẻ một miếng.
Sức lực ông lớn, bẻ cái này phải dùng sức, cảm giác trên tay rất chân thật. Hơi giống với lúc đánh rơi miếng gạch trát ông giúp người dân trong thôn xây nhà khi không ở trong quân ngũ.
Bánh quy ông bẻ ra đều bỏ hết vào miệng, phần bột trên tay cũng chẳng bận tâm mà lau lên trên người.
Nói về ngon thì đương nhiên là đồ ăn trong tửu lâu ngon, nhưng bọn họ không ăn được thức ăn trong tửu lâu.
Từ tướng quân cực kỳ ít mong chờ bánh lương khô, dẫu sao đạo lý chẳng thể nào có được cả hai ông hiểu rõ hơn ai hết.
Quân lương có hạn, muốn ăn no kèm cả vị ngon là điều không thể được. Tất nhiên muốn ăn ngon thì không ăn no được.
Món này nếm vào mà lại có mùi thịt khô hành hoa, dù chỉ thấy chút xíu thịt thì ấy cũng là thịt. Dù thịt có bé thế nào.
Trong ấn tượng của Từ Trinh Nam, hành là để tái thả vào nồi thịt ninh, ngoài trừ bánh hành hoa thì đây vẫn là lần đầu tiên ông ăn được loại đồ hoàn toàn là mùi thơm của hành lá này.
Từ tướng quân rất thích ăn bánh nướng, không quan tâm là bánh lớn hay bánh thịt thì đều thích ăn, bánh quy cũng có một chữ bánh không phải ư.
Hai mắt Cố Kiến Sơn nhìn chằm chằm Từ Trinh Nam, không đợi ông nuốt xuống đã hỏi: “Thế nào?”
Từ Trinh Nam một tay ôm cổ, một tay vươn về phía Cố Kiến Sơn: “Nước nước nước, nghẹn rồi!”
Cố Kiến Sơn hít một hơi rồi đi đến bên giường lấy nước của Từ Trinh Nam đến.
Uống nước xong, Từ Trinh Nam mới không nhanh không chậm nói: “Không khó ăn, chỉ là hơi nghẹn thì hoảng.”
Cố Kiến Sơn vội nói: “Bên trong đó có khoai lang khoai môn, chiếm trọng lượng không nhỏ. Cũng có rau, tiện lợi hơn so với quân lương. Tuy chắc chắn không thỏa mãn được so với ăn cơm nóng nhưng một người mang theo một miếng là có thể giảm đi thời gian hỏa đầu quân nổi lửa nấu cơm lúc đánh trận, rất có ích đối với chúng ta.”
Trên chiến trường một giây một phút đều cực kỳ quan trọng, thậm chí có thể quyết định sinh tử thắng bại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-151.html.]
Từ tướng quân gật đầu: “Cái này là người trong nhà ngươi làm ra?” Ông nghe nói phủ Vĩnh Ninh Hầu lập được công.
Cố Kiến Sơn khoanh chân ngồi xuống: “Đầu bếp trong nhà nghĩ ra, cái miếng cơm cháy lần trước cũng thế, không phải tướng quân từng thử rồi sao? Có điều thứ ấy là làm từ gạo, quân doanh chúng ta đào đâu ra nhiều gạo như thế, vẫn là khoai lang khoai môn tốt.”
Từ Trịnh Nam mỉm cười, ông bật cười lên thì lộ ra sự chất phác hăng hái: “Được lắm.”
Ông vỗ vai Cố Kiến Sơn, lặp lại lần nữa: “Được lắm.”
Ông xuất thân nghèo khổ, không biết tư vị của việc được người hầu hạ là gì. Trong mắt ông, công tử thể gia đều da mịn thịt mềm, vai không thể khiêng tay không thể xách, đến người cha như Vĩnh Ninh Hầu cũng như thế.
Cứ nhìn nhi tử của Định Bắc hầu, chẳng đón nổi một đ.ấ.m của ông. Cố Kiến Sơn khá lắm.
Cố Kiến Sơn để công thức và lương khô lại rồi về đến doanh trướng của mình. Doanh trước của hắn đã thu dọn ngay ngắn sạch sẽ.
Đưa tới theo xe chở lương thực còn có hai lá thư nhà, một cái là Trịnh thị viết, một cái là Tam ca hắn viết.
Thư Trịnh thị viết đều giống như lúc thường, bảo rằng mọi chuyện trong nhà đều ổn, rồi lại hỏi hắn có khỏe hay không, mấy lời bên trên Cố Kiến Sơn đều có thể thuộc vanh vách.
Ngày trước Cố Kiến Hải chưa từng viết thư cho hắn bao giờ, trong thư viết những gì Cố Kiến Sơn đã có thể đoán ra được. Vừa mở ra đọc, bên trên viết đầu đuôi ngọn ngành làm bánh quy, vì sao đã lâu vậy mới đưa đến.
Cuối cùng Cố Kiến Hải không ngừng lấy làm xấu hổ… đã cảm ơn đầu bếp rồi, ngũ đệ xin cứ yên tâm.
Vẽ vời thêm chuyện, có cảm ơn hay không, còn lâu hắn mới để ý. Cố Kiến Sơn gấp bức thư lại châm lửa đốt.
Ánh lửa phản chiếu lên mặt hắn, lá thư cũng nhanh chóng bị ngọn lửa l.i.ế.m sạch.
Cố Kiến Sơn phủi tay, lai lịch nguồn gốc hắn biết là được, người khác không cần biết.
Mưa ở Thịnh Kinh đổ suốt ba ngày, ngày mưa tạnh, đụn mây bên chân trời rút đi, mới sớm đã trông thấy ráng ngũ sắc chói một vùng.
Chỗ không có mây sắc trời cực kỳ xanh, như thể thật sự được gột rửa.
Gã sai vặt của phủ Vĩnh Ninh Hầu chạy vội từ trên phố về, vào đến cửa phòng thì thở hổn hển mấy hơi, lập tức đi tìm quản sự.