Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 141
Cập nhật lúc: 2024-11-15 08:11:14
Lượt xem: 13
Sau khi Khương Đường rửa tay xong quay lại, sư phụ điểm tâm mới nói: “Là thế này, có người hỏi riêng ta bột trà xanh làm thế nào, cũng không biết là người của cửa hàng điểm tâm nào.”
Tiền sư phụ lo lắng kéo tay áo: “Thế nên ta muốn nói với Khương cô nương một tiếng, nhắc nhở đại nương tử cẩn thận một chút.”
Ba sư phụ điểm tâm ở Cẩm Đường Cư chia nhau phụ trách ba loại điểm tâm, chính là vì để tách bạch ba loại công thức. Còn các thành phần tương đối quan trọng như kem sữa béo, bơ, bột trà xanh này đều được đưa trực tiếp đến, cụ thể làm như thế nào thì phụ điểm tâm đều không biết.
Bột trà xanh được dùng cũng không phải là loại trà đã được chế biến thông thường mà lá trà non của vụ xuân, sau khi sao chè bằng hơi nước thì để khô, rồi dùng cối giã nghiền nát mới có thể giữ được màu sắc vốn có của lá trà.
Các loại lá trà khác tuy có vị trà nhưng màu sắc lại là màu xanh nâu hơi ngả sẫm, nên tất nhiên không thanh nhã đẹp mắt như màu sắc của điểm tâm làm từ bột trà xanh.
Sư phụ điểm tâm hay là nha hoàn của Yến Kỉ Đường, hay là phủ Vĩnh Ninh Hầu, phủ Bình Dương hầu, đương nhiên sẽ không nói điều này ra ngoài.
Tính tình Lục Cẩm Dao trời sinh đã cẩn thận, đến cả lựa chọn chưởng quỹ, người giúp việc cũng đều là người mà nàng ấy tin tưởng.
Mở miệng nhắc nhở không phải cảm thấy có người sẽ phản bội chủ, mà là có người đang để mắt đến Cẩm Đường Cư.
Khương Đường mỉm cười bảo: “Chuyện này còn may có ngươi nói, nếu không xảy ra chuyện gì thì đúng là trở tay không kịp, ta sẽ báo lại với đại nương tử.”
Sư phụ điểm tâm cười đáp: “Vậy thì làm phiền Khương cô nương rồi.”
Trông thấy Khương Đường đi xa, nàng ấy liền thở phào nhẹ nhõm. Nghe nói Khương Đường là nha hoàn nhị đẳng, có thể đi theo đại nương tử đến xem chuyện làm ăn của cửa hàng, trông rất xinh đejp hệt như tiên nữ, điểm tâm ở nơi này nàng đều biết làm, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ.
Khương Đường quay sang kể chuyện này ra, Lục Cẩm Dao nói: “Công thức của chúng ta sẽ không lọt ra ngoài đâu, chỉ sợ có người dùng thủ đoạn đáng khinh. Theo lí mà nói thì cửa hàng của chúng ta chẳng làm cản trở chuyện bán điểm tâm của kẻ khác, sợ là có người đỏ mắt ghen tị, khiến chúng ta tưởng là Ngũ Hương Cư làm.”
Khương Đường: “Định trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?”
Lục Cẩm Dao nói: “Không sai, chuyện làm ăn của chúng ta vẫn còn cách xa Ngũ Hương Cư, nói với chưởng quỹ, điểm tâm bán ra buộc phải kiểm tra nhiều lần, còn cả đầu tóc của người giúp việc phải bọc lại.”
Khương Đường: “Đại nương tử, thật ra có thể dùng giấy dầu bọc điểm tâm lại rồi in lên bánh quy ngày nào làm rồi đến ngày nào sẽ hỏng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-141.html.]
Lục Cẩm Dao cảm thấy đây là một ý tưởng hay, in ngày làm lên, nhỡ có người cầm điểm tâm hỏng đến gây chuyện, thời gian bánh ngọt, điểm tâm, bánh quy hỏng là không giống nhau, lúc bán thì nhắc nhở kẻo có người vừa quay đầu đã quên.
Tìm người khắc một con dấu, dùng nước rau có thể ăn để in lên là được.
Mở cửa hàng điểm tâm phải đi từng bước một, cách này không phải là từ từ mới nghĩ ra sao.
Hôm nay Lục Cẩm Dao ở cửa hàng cả một ngày, đến trưa thì cho Hoài Hề đến tửu lâu bên ngoài mua cơm, dùng hộp đựng thức ăn đưa đến.
Lục Cẩm Dao ăn vào thấy còn chẳng hợp miệng như Khương Đường làm, ăn qua loa vài miệng rồi chia cho đám chưởng quỹ, sư phụ trong cửa hàng.
Việc buôn bán buổi chiều cũng náo nhiệt, đến tối đã bán hết điểm tâm và bánh quy, chưởng quỹ đóng cửa kiểm kê sổ sách.
Sư phụ điểm tâm với mấy bà tử đến hậu viện tắm rửa quét dọn, hai vị chưởng quỹ thì một người ghi sổ sách, một người đếm tiền.
Tổng cộng bán được một trăm linh ba cân bánh quy, bảy mươi tám cân vị nguyên bản, hai mươi năm cân vị trà xanh, doanh số bán ra được là bốn mươi tám lượng bạc, tính theo bốn phần lợi nhuận thì lợi nhuận ròng là mười chín lượng bạc. Cộng thêm mười lăm lượng bạc lãi từ việc bán điểm tâm hôm nay, lợi nhuận ròng là ba mươi lăm lượng.
Có thể kiếm được một tháng tiền thuê nhà.
Phí tiêu dùng bột mì của sổ sách và hậu viện ở trên đều đúng, ghi sổ xong xuôi, chưởng quỹ đưa sổ sách cho Lục Cẩm Dao xem: “Đại nương tử, ngài xem xem.”
Sau khi Lục Cẩm Dao xem xong thì gập sổ lại: “Hoài Hề.”
Hoài Hề lấy một hầu bao ra: “Chút tâm ý của đại nương tử, hai vị chưởng quỹ mỗi người một lượng bạc, ba vị sư phụ điểm tâm cũng như thế, mỗi người giúp việc còn lại nửa lượng bạc.”
Lục Cẩm Dao: “Ta không thường xuyên tới đây nên nơi này phiền các ngươi hao tâm. Nếu như có chuyện gấp thì đến phủ Vĩnh Ninh hầu, mọi sự đã có ta, không cần sợ làm phiền. Nếu có người gây chuyện mà không trình rõ, đợi đến khi ta thu dọn xong cục diện rối rắm thì loại người này không cần cũng được. Những người khác không có ở đây nên mấy lời này nhờ hai vị chưởng quỹ truyền đạt lại.”
Hai vị chưởng quỹ cúi đầu, vội vàng đáp vâng.
Lục Cẩm Dao mím môi cười: “Được rồi, bận rộn cả một ngày trời, đều đi nghỉ ngơi sớm chút đi.