Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 130

Cập nhật lúc: 2024-11-15 08:06:37
Lượt xem: 15

Nam Tuyết bưng trà lạnh đến, Cố Kiến Hải uống một hơi cạn sạch: “Đến khi làm ra được bánh quy, triều đình đến Điền Nam cứu nạn, không cần mất quá nhiều ngày là có thể nhìn ra được thứ này có tác dụng hay không. Có điều Điền Nam liên tục mưa to, bánh quy không được để ngấm nước mưa.”

Ngoại trừ cần đến một lượng lớn người làm bánh quy, còn phải cần đến một lượng giấy dầu lớn.

Vĩnh Ninh hầu khoát tay: “Đây đều là chuyện cỏn con, thánh thượng có nói đại thần cứu trợ là ai không?”

Cố Kiến Hải lắc đầu đáp: “Chưa từng đề cập.”

Loại chuyện này sao có thể nói với hắn được, Cố Kiến Hải không hiểu rõ chuyện trong triều đình nên đoán cũng chẳng đoán được.

Vĩnh Ninh hầu nói: “Thế con đừng nghĩ nữa, giữ đúng bổn phận đợi ở quân doanh, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.”

Trước khi chưa có kết luận gì thì đều không thể nói, có câu nói rằng thế này, im lặng phát tài to.

Cố Kiến Hải: “Điều phụ thân dạy bảo, nhi tử xin ghi nhớ.”

“Được rồi, con quay về đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Vĩnh Ninh hầu cảm thấy, cho dù trong quân không dùng được bánh quy, nếu có thể tạo phúc cho bách tính gặp nạn thì cũng rất tốt.

Cứu trợ thiên tai phải mất mấy ngày, cứ xem xét rồi nói tiếp.

Cố Kiến Hải vào cung không hề gây nên chút bọt nước gì ở Vĩnh Ninh hầu, thậm chí mà nói, có nhiều người còn chẳng biết Cố Kiến Hải vào trong cung.

Có điều ở trong phủ Vĩnh Ninh hầu lại truyền ra rằng… phòng bếp có ba đầu bếp và sáu người học đồ giúp đỡ đã đi mất, chỉ còn một đầu bếp chèo chống tình thế. May mà mấy bữa nay không có yến tiệc lớn, các viện đều dùng bếp nhỏ ở viện mình là nhiều, nên một đầu bếp cũng đủ dùng.

Những điều này đều là Khương Đường nghe được từ miệng Bạch Vi.

Bạch Vi bảo: “Trời này đúng là nóng, các chủ tử đều không thích ăn uống cho lắm, Thịnh Kinh không có mưa mà trái lại Đại Nam lại lũ lụt ngập úng, ôi chao.”

Tin tức về lũ lụt dần dần truyền đến Thịnh Kinh, nhưng lại không nổi lên sóng dữ gì, gần như năm nào phía Nam cũng có lũ lụt, chỉ cần không phải ở Thịnh Kinh thì đối với danh gia vọng tộc mà nói chẳng có quan hệ gì. Đại tộc nhà cao cửa rộng không cần quan tâm lũ lội c.h.ế.t mất bao người, càng không để ý đến ruộng tốt ở phía Nam ngập trắng bao nhiêu, rốt cuộc có ảnh hưởng đến Thịnh Kinh hay không…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-130.html.]

Khương Đường cũng thở dài theo, nghe nói bánh lương khô sẽ làm lương thực cứu trợ, còn tốt hơn nhiều so với phân phát tiền cứu trợ.

Khoai lang khoai môn trong bánh quy cực kỳ rẻ, có thể làm được rất nhiều. Còn tiền cứu trợ thiên tai không phải là triều đình phát ít hay nhiều, mà là dân chúng bên dưới nhận được ít hay nhiều, trong bánh quy này có rất nhiều khoai lang khoai môn, đám đại quan kia hẳn là cũng nhìn không lọt mắt.

Khương Đường nói: “Cứ vì mấy chuyện này mà âu lo cũng không được, cơm vẫn phải ăn, thử xem cơm hôm nay đại nương tử có thích ăn hay không.”

Từ sớm Hoài Hề đã ra ngoài mua sắm, gặp được thịt bò.

Nàng ấy đi sớm nên mua về được sáu cân thịt bò, lại mua thêm hai cân thịt dê tươi, tuyệt đối đủ cho hai chủ tử ăn.

Màu thịt bò đỏ hơn thịt dê, lại không hoàn toàn là thịt nạc mà còn có hơn hai cân thịt mỡ.

Thịt mỡ có thể phi thành mỡ bò, mỡ có thể để lâu, đợi sang thu thì lại ăn một bữa lẩu bò.

Bữa thịt bò này mua mới đúng là đáng.

Dạo này trời nóng, cứ ăn một nồi canh xương cà chua là ngon. Canh là nước hầm xương heo gà vịt, hầm xong thì lột vỏ cà chua đem thái hạt lựu xào cho ra cát, rồi sau đó đổ canh hầm vào trong, rồi lại hầm thêm gần nửa giờ nữa, hương vị mới đậm đà.

Lúc này không thích hợp ăn nhiều thịt dê, ăn nhiều sẽ nóng, vì vậy chỉ thái một cân thịt dê, thịt bò thì thái hơn một cân. Số còn lại thì đưa thẳng đến chính viện.

Do bò cày c.h.ế.t già nên thịt tính ra cũng già, phải dùng bột ngô và trứng gà bao một lớp mỏng rồi lại dùng nước sạch rửa đi, thịt nhúng ra mới không bị hôi.

Còn lại là tôm viên cá viên, các loại rau củ, còn có váng đậu mộc nhĩ, xếp kín một bàn trông vô cùng phong phú.

Khương Đường đã muốn cho Lục Cẩm Dao ăn lẩu cà chua từ lâu, có đồ ăn mới cũng đưa một phần đến chính viện đã là lệ cũ.

Nhưng hôm nay Cố Kiến Châu tan việc muộn, Lục Cẩm Dao bèn ăn chút đồ trước để lót dạ: “Có phải là Hàn Lâm Viện có việc không, sao lại muộn như thế, trời đã tối đen rồi.”

Cố Kiến Châu lắc đầu: “Không phải… không có chuyện gì.”

Hắn cười đỡ lấy tay Lục Cẩm Dao: “Nàng đã đói chưa, chúng ta ăn cơm trước đi.”

Loading...