Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 62: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:17:43
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta là công bằng
“Để xem ai dám hại Đại Ngọc Nhi của ?” Một tiếng quát lớn, nàng liền xách đao chạy . Trưởng bối nhà nàng đ.á.n.h con gái thì , còn khác? Chạm một ngón tay cũng .
Con dâu thứ hai nhà họ Lăng, Chu Hương Ngọc, xuất từ gia đình thợ săn, tính cách cũng khá hoang dã, từ nhỏ theo cha nàng, Chu thợ săn, lên núi săn bắn, chút bản lĩnh. Đây cũng là lý do tại nhà họ Lăng đến giờ vẫn còn lương thực, xe đẩy cũng giữ .
Cả nhà Chu thợ săn thấy tiếng con gái, bốn năm tên đàn ông cục cằn cầm đao côn cũng xông tới: “Kẻ nào điều, ngay cả nhà họ Chu cũng dám đụng ?”
Lăng Ngọc thấy nương cùng ngoại tổ phụ, các , lập tức chỗ dựa: “Đại , là cả nhà lão Tứ ngốc của cha , cái con tiện tỳ Lăng Tâm đó quỷ nhập , cầm đao c.h.é.m c.h.ế.t đó.”
Chuyện đó thể chấp nhận? Cả nhà đồ ngu xuẩn đó, che chở Lăng Ngọc, ào ào xông lên đối đầu với Lăng Tâm. Suốt chặng đường họ từng sợ ai. Thấy kẻ nào mắt, dễ ức hiếp, cướp đoạt là xong việc, dù họ cũng thể chịu đói chịu ức hiếp. Càng những khác càng nghèo, còn nhà họ càng nhiều lương thực.
Lăng Tâm nhà họ Chu là ác bá nổi tiếng trong làng. Cậy sức lực, chút công phu, ngang ngược trong làng. Lăng lão nhị chính là Chu Hương Ngọc để mắt tới, ép cưới cửa.
Đương nhiên, ngay cả Chu Hương Ngọc hoành hành bá đạo như , gặp Lão thái thái nhà họ Lăng cũng ngoan ngoãn lời ư?
“Kẻ nào thức thời thì mau quỳ xuống dập đầu vài cái cho tiểu Ngọc, cầu nàng tha thứ, nếu …” Chu lão đại vung vung cây côn gỗ thô trong tay, mặt vẻ dữ tợn đắc ý.
“Đây chẳng là con gái ngốc ngày nhỏ lén lút dạy dỗ tiểu Ngọc, chúng bắt , đ.á.n.h một trận đòn hiểm đó ?” Chu lão nhị một chút cũng cảm thấy là một nam nhân trưởng thành đ.á.n.h một cô bé là mất mặt, ngược còn đắc ý vênh váo.
Lăng Tâm lục lọi ký ức chôn giấu sâu thẳm của nguyên chủ. Khi đó nguyên chủ mới mười tuổi, tiểu Ngọc chỉ mặt mắng là đồ đại ngốc. Nguyên chủ vốn tự ti bèn nổi giận, đúng lúc đó chỉ hai họ, nàng liền đẩy tiểu Ngọc một cái.
Chuyện nhà họ Chu , cả nhà tìm đến tận cửa, chỉ mắng c.h.ử.i nguyên chủ mà còn đ.á.n.h một trận đòn hiểm, đ.á.n.h cho sợ hãi còn ép quỳ xuống nhận , mới buông tha nguyên chủ. Cha ngốc khi đó nhà, khi về cũng điều gì, cứ thế mà qua .
Nhà lẽ cũng thể để dân làng manh mối, bề ngoài một vết thương nào. Đương nhiên, còn một lý do nữa là dám để Vu Thu Hà . Một khi Vu Thu Hà thấy con gái đánh, nàng sẽ phát điên, loại phát điên thì lấy mạng đó. Sau những đó ức h.i.ế.p nguyên chủ đều là giấu hai vợ chồng họ.
Nghĩ đến đây, Lăng Tâm đưa ánh mắt dừng ở Lăng Ngọc. Lúc đó nàng mới năm sáu tuổi, những đắc ý chấp nhận nguyên chủ quỳ xuống dập đầu, còn bổ thêm mấy cú đá, từ nhỏ là mầm mống xa.
Lăng Ngọc thấy nàng tới khỏi hoảng sợ, nhưng… nhiều che chở như , căn bản cần sợ. Nàng từ lưng Đại , vẻ mặt khinh bỉ quét mắt từ xuống Lăng Tâm một lượt. Nàng mà trở nên xinh ? Càng ngày càng giống cái nương ngốc đó. Càng càng thấy chướng mắt!
“Vừa nãy ngươi còn đắc ý c.h.é.m ? Ngươi c.h.é.m !”
“Thành cho ngươi!” Lăng Tâm vung đại khảm đao lên liền c.h.é.m thẳng về phía nàng . Lăng Ngọc căn bản ngờ nàng sẽ ngay cả một chút do dự cũng mà chém, sợ hãi thể trượt xuống trực tiếp quỳ gối, một dòng chất lỏng màu vàng theo gốc đùi ào ào chảy . Vai nàng truyền đến một trận đau nhói, sợ hãi đến mức run rẩy khuôn mặt đầu . Thì là c.h.é.m bằng sống dao,呜呜!
Nàng đầu, tay Lăng Tâm run lên một cái, má nàng lướt qua lưỡi dao, rạch một vết cắt nhỏ: “A… nương…”
Nàng sợ c.h.ế.t, đau c.h.ế.t, òa òa !
Lăng Tâm khẽ , ngữ khí bình : “Tính công bằng, năm đó các ngươi đối xử với thế nào, nay sẽ trả y như !”
“Mẹ kiếp!” Chu Lão Đại thấy Lăng Ngọc thiệt thòi, phản ứng chậm chạp đến kinh ngạc. Hắn vung gậy lao đập Lăng Tâm, chẳng màng nàng một cô nương nhỏ bé , sức mạnh tàn độc tựa như đang đối phó một con heo rừng lớn.
Rầm!!!
Thân hình vạm vỡ như hổ báo của Chu Lão Đại hất văng xa hai trượng, thể gượng dậy . Mà Lăng Tâm đây vẫn còn nương tay đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-62.html.]
Trong lúc những thành viên khác của Chu gia còn đang ngây , nàng liền chuyển thanh đại đao sang tay trái, tay vớ lấy cây gậy gỗ Chu Lão Đại đ.á.n.h rơi, bắt đầu giáng xuống bọn họ. Đánh cho bốn năm tên đàn ông vai rộng eo to kêu la oai oái, đặc biệt là Chu Lão Gia, còn nàng "quan tâm" hơn vài cái. Ai bảo lão nuôi một lũ ch.ó má cậy thế h.i.ế.p chứ!?
Chu Hương Ngọc vốn xa hơn một chút. Nàng dám rời xa chiếc xe đẩy của nhà , lỡ mất lương thực, chồng nàng nhất định sẽ đòi nửa cái mạng.
Thế nhưng khi thấy cha và mấy ca ca đánh, nàng chẳng quản nhiều nữa: “Tiện tỳ nhỏ, ngươi dám đ.á.n.h nhà , g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi cái thứ tiện nhân vạn cưỡi!”
Nàng nào tin Lăng Tâm lợi hại, chỉ nghĩ là mấy ca ca nhà thấy nàng là con gái nên ngại tay mà thôi. Nàng thì sẽ chẳng mềm lòng chút nào.
Vừa hừng hực khí thế chạy đến, d.a.o còn kịp vung lên một gậy đ.á.n.h gục.
Đừng thấy nữ nhân trông vẻ sảng khoái, nhưng thực chất nàng cũng giống như của Lăng gia, thường xuyên ức h.i.ế.p nguyên chủ và cha nàng. Sức tay của nàng còn lớn, đ.á.n.h thể gầy yếu của nguyên chủ, thể khiến nàng bầm tím mấy ngày liền.
Lăng Tâm liền chiếu theo những vị trí nguyên chủ từng thương trong ký ức mà đánh.
“Nương!” Lăng Ngọc dám kêu lớn, sợ Lăng Tâm chú ý, chẳng dám động đậy chút nào, giả c.h.ế.t.
Đợi đến khi cả Chu gia đều thể cử động, Lăng Tâm mới sang Lăng Chí Phong hô: “Cha, qua đây lục soát, tìm hết bạc nén, tiền đồng đây!”
Lăng Chí Phong lén liếc lão cha lão nương của , mới chạy lục soát.
Cả nhà Lăng gia đều ngây ngốc, ai dám hó hé một tiếng. Chỉ mong kẻ điên Lăng Tâm ngàn vạn đừng chú ý đến bọn họ.
“Mang hộ tịch của cha , đây!” Lăng Tâm thể dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng.
Những Lăng gia khi vứt bỏ vợ chồng Lăng Chí Phong, căn bản hề nghĩ tới chuyện họ sẽ sống sót, ngay cả hộ tịch cũng mang mất.
May mắn , những nơi họ qua đều kiểm tra hộ tịch, nếu thì chẳng những bất cứ , mà còn dễ coi là lưu khấu mà bắt giữ, hoặc g.i.ế.c c.h.ế.t.
Lúc gặp Lăng gia, nàng cũng chẳng cách nào, chỉ thể tùy cơ ứng biến, giờ gặp , đương nhiên lấy , hơn nữa còn lấy gấp đôi mất.
“Hộ tịch đưa cho các ngươi , cả nhà chúng thì ? Không hộ tịch, chúng cũng !” Lăng Lão Thái nào chịu ngoan ngoãn giao .
Bọn họ phân gia, hộ tịch đều ở chung một chỗ, nếu đưa cho Lăng Tâm, cả nhà bọn họ sẽ còn hộ tịch. Không hộ tịch thể sẽ coi là lưu khấu mà g.i.ế.c c.h.ế.t. Hộ tịch tuyệt đối thể giao .
“Ngươi hãy rõ cho , đang thương lượng với các ngươi, đây là mệnh lệnh, ngươi nghĩ còn chỗ để cò kè mặc cả ? Từ giây phút các ngươi vứt bỏ cha để mặc họ tự sinh tự diệt, các ngươi còn cơ hội để đàm phán với !”
“Sao nào? Ngươi còn dám g.i.ế.c ?” Lăng Lão Thái sợ hãi, nhưng miệng vẫn thua kém chút nào.
“Hừ! G.i.ế.c các ngươi gì?”
Mèo Dịch Truyện
Người Lăng gia thở phào nhẹ nhõm. Xem điên đến mức g.i.ế.c , thì thể yên tâm .
Giây tiếp theo, bọn họ liền thấy Lăng Tâm động thủ.