Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 56: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:17:37
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Của !!
Lăng Tâm: “...” Tên e rằng, thật sự chút chậm chạp.
Bột phấn rõ ràng như thế, phàm là chút đầu óc, nín thở cũng thể chống đỡ .
Còn y thì , hít bộ phổi.
“Vì ngươi trấn giữ Vu Sơn Trấn, lão nương hôm nay bụng một !” Nàng tuyệt đối vì lấy đồ của mà chút áy náy .
Trường kiếm bay vút , chặn vài đòn tấn công của đám hắc y nhân, đó nàng lao tới, túm lấy vai y kéo về phía .
Thật nặng!
Ít nhất cũng hai trăm cân!
Thân hình nhỏ bé của nàng, chỉ tám chín chục cân.
Cứ thế thì !
Ý thức của nàng điều khiển, lấy từ gian một cái báo động giấu trong tay áo.
Là loại mà các cô gái sống một thường dùng.
Chỉ cần rút chốt an , sẽ tiếng kêu chói tai.
Âm thanh lớn đến mức khiến đám hắc y nhân tạm thời dừng .
Lăng Tâm nhanh nhẹn kéo Mục Nguyệt Thành chạy , thèm quan tâm y đá thứ gì đó va .
Mục Nguyệt Thành: “...” Ta cảm ơn ngươi!
Tiếng báo động cuối cùng cũng dẫn đến một đội lớn thị vệ của Thành Vương.
Thấy , đám hắc y nhân chỉ đành từ bỏ nhiệm vụ, tản khắp nơi chạy trốn.
Lăng Tâm thấy tình hình , lập tức bỏ Thành Vương chạy trốn!
Quân đội Thành Vương: “...” Kẻ là nên bắt, là bắt?
Nàng về chỗ ở, nhân lúc hỗn loạn khỏi Thành Vương phủ.
Gia đình nàng sớm nàng đưa gian.
Mèo Dịch Truyện
Vu Sơn Trấn lúc hỗn loạn, lưu dân vẫn đang lũ lượt qua, lính tuần tra khắp nơi truy bắt hắc y nhân.
Cửa thành cũng kiểm tra đặc biệt nghiêm ngặt.
Lăng Tâm thấy tình hình , đêm nay đừng hòng an rời khỏi thành .
Nàng dứt khoát tìm một chỗ, gian.
Vật lộn một lúc, dùng hết chút nội lực, cơ thể hao mòn nhanh.
“Mẫu … con đói !” Hiếm khi nàng nũng với Vu Thu Hà.
Vu Thu Hà ngây ngô gật đầu, bếp nấu đồ ăn cho nàng.
Lăng Tâm thì vật xuống chiếc ghế lười trong phòng ngủ, Lâm T.ử Nguyên đang nàng từ chiếc giường đối diện.
“Coi như giúp chăm sóc con cái, bí mật giúp giữ kín, nếu chính là kẻ vong ân bội nghĩa!” Dẫn gian, hề ngạc nhiên, là thể giấu .
Lâm T.ử Nguyên nàng, mặt biểu cảm gì.
“Chàng trả lời, coi như đồng ý!” Lăng Tâm giở thói vô .
“Khụ khụ!” Tiếng ho khan của Lâm T.ử Nguyên vang lên.
Lăng Tâm: “??? Khát ?”
Nàng dậy, mang suối Linh Tuyền đến cho uống vài ngụm.
Vừa định đặt giường, nào ngờ cổ tay nắm lấy.
C.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt!
Nàng thầm kêu liên hồi mấy tiếng trong lòng, ngẩn ngơ một hồi lâu mới phản ứng: “Chẳng lẽ nước quá hiệu nghiệm?”
Nàng suối Linh Tuyền , nhưng ngờ đến thế.
Phải rằng, trong sách, Lâm T.ử Nguyên đến Kinh Đô thành mới tỉnh , trải qua hơn nửa năm trị liệu mới dần dần .
Hắn mới tỉnh bao lâu, mà tay lực đến ?
Nàng chợt cúi đầu tay . Đây nào giống sức của một thư sinh yếu ớt?
Trong lòng nghi hoặc, nàng ngẩng đầu lên, thấy miệng Lâm T.ử Nguyên mấp máy... lặp lặp , như thể đang gì đó.
Chú ý của Lăng Tâm tức khắc chuyển sang đôi môi tươi tắn mọng nước, quyến rũ c.h.ế.t của .
Môi hình dáng , mỏng dày, mang một vẻ mê hoặc khiến chạm .
Của đó!!! Nàng bỗng tỉnh táo, đôi mắt trở nên thanh minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-56.html.]
Nàng tuyệt đối sẽ một nam nhân trong lòng nữ nhân khác! Tam thê tứ càng thể!
“Ừm... , chúng thể ở đây trốn tránh lâu dài ?” Không bao lâu, nàng mới ý từ khẩu hình của .
“Vì ?”
Lại mất một thời gian dài, nàng mới hiểu ý : trốn trong gian một thời gian ngắn thì , nhưng nếu ở lâu hơn thời gian bên ngoài, thì thời gian bên trong sẽ trở thành chủ đạo, lâu dần sẽ đẩy nhanh quá trình lão hóa.
Trời đất quỷ thần ơi! Lăng Tâm kinh ngạc: “...còn chuyện ?”
Nàng đây để lũ nhỏ cùng cha , còn Lâm T.ử Nguyên ở trong mấy ngày .
Lâm T.ử Nguyên chính là lúc đó phát hiện nơi thể ở lâu.
Thời gian trôi nhanh, nếu gian nhận định là sinh vật gian, sẽ kéo theo thời gian của nó.
“Vậy nên, cố gắng hết sức ở bên ngoài mới !” Lăng Tâm toát mồ hôi lạnh.
Thương Thất Bảo quá!!
Nàng còn đang tính những đoạn đường tiếp theo sẽ để họ ở trong gian, nàng độc hành.
Suýt chút nữa tiễn tất cả họ .
“Ta hiểu !” Xem , tối nay cũng tìm một nơi để ngoài nghỉ ngơi mới .
Ở bên ngoài càng lâu, thời gian thể ở trong gian mới càng lâu.
“Đại Hắc...” Nàng Đại Hắc lớn nhanh đến thế.
Lần tới ngoài, Đại Hắc cũng mang theo.
Ăn cơm xong, Lăng Tâm liền rời khỏi gian, tìm một căn nhà hoang ở.
Trấn Vu Sơn chỉ còn hai bên đường chính ở, những nơi còn hầu như đều trống .
Xung quanh , nàng tự nhiên sẽ để và nhà chịu thiệt thòi.
Nàng lấy bốn tấm nệm Simmons thoải mái, đặt thành một hàng.
Lại tìm những chiếc màn vuông lâu dùng, mỗi tấm nệm một chiếc.
Phía trải một lớp nệm lông vũ, đắp thêm một lớp chăn hè mỏng.
Mấy ngày gần đây, nhiệt độ buổi tối còn quá nóng, đắp một chiếc chăn mỏng là vặn.
Lũ bánh bao nhỏ còn nhảy nhót nệm một lúc mới chịu ngủ.
Có Đại Hắc canh gác, họ ngủ an .
Sáng hôm , trời hửng sáng cả nhà thức dậy.
Rửa mặt xong xuôi, Vu Thu Hà và Lăng Chí Phong cầm bếp ga hâm nóng bữa sáng.
Lăng Tâm thu dọn tất cả đồ đạc gian, lũ bánh bao nhỏ và Đại Hắc sân nhỏ dạo chơi.
Lâm T.ử Nguyên một nhà bận rộn, trong lòng chỗ trở nên mềm mại.
Ánh mắt vô tình rơi Lăng Tâm.
Đợi ăn xong bữa sáng, Lăng Tâm liền tự hóa trang cho một gương mặt cực kỳ xí, bộ quần áo cũ vá víu ban đầu, về phía cửa thành.
Lũ bánh bao nhỏ cùng cha và Lâm T.ử Nguyên, thể mang theo một ai, chỉ thể để họ tạm trốn trong gian.
Ở cửa thành nhiều chờ xuất thành, việc kiểm tra cũng đặc biệt nghiêm ngặt.
mà... đều là những già hoặc trẻ nhỏ, phụ nữ, nam nhân thanh niên tráng kiện.
Chắc chắn Thành Vương bắt tráng đinh!
Lăng Tâm chen đám đông, thuận theo dòng về phía .
Khi đến gần cửa thành, Thành Vương dẫn theo một đội tới.
Hắn mặc khôi giáp, làn da màu đồng sáng bóng, bước oai hùng: “Tất cả lập tức xuất thành, nán trong thành!”
Hắn quá nhiều lưu dân nán trong thành của .
Thời gian lâu, nếu kiểm soát sẽ khó bề kết thúc.
“Vậy còn nhà Lâm nương tử?”
“Bảo ngươi thả thì cứ thả, lắm lời vô ích thế?” Mục Nguyệt Thành tâm trạng tệ vô cùng.
Đêm qua thất bại, chỉ ám toán, mà Thành Vương phủ còn trộm sạch sành sanh.
Lăng Tâm: Vàng bạc châu báu còn một chút nào là thật, nhưng lương thực thì trộm của ngươi!
Nàng lương thực thì Trấn Vu Sơn mới giữ .
Điều khiến Mục Nguyệt Thành khó hiểu nhất là, nhà Lăng Tâm thoát khỏi Thành Vương phủ từ khi nào, và bằng cách nào.
Vậy mà một ai phát hiện tung tích của họ.