Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 484: --- Tử Nguyên, khai chiến đi!
Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:26:15
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cơ Thiên Sư ngây trong chốc lát.
Lời của Lâm T.ử Nguyên ý gì?
Khoảnh khắc bóng dáng Lâm T.ử Nguyên biến mất, dường như nghĩ điều gì đó.
Cùng lúc đó, cảm thấy ngũ tạng lục phủ trong bụng đang sôi sục.
“Ta trúng độc ?” Không thể nào, thể nào, tuyệt đối thể nào!
Nếu Lâm T.ử Nguyên hạ độc, thể nào .
Sau một nén nhang, thực sự trúng độc.
Truy đuổi Lâm T.ử Nguyên chắc chắn là kịp.
Chỉ thể Hoàng cung tìm ngự y.
... một hồi kiểm tra, các ngự y vẫn thể tìm trúng loại độc gì.
Trong bụng ngày càng khó chịu: “Doãn Cửu Thiên!! Nếu c.h.ế.t, dù quỷ cũng tha cho ngươi!”
Hắn tuyệt vọng giường.
Cả như vạn con kiến gặm nhấm.
Trong lòng khấp khởi mong chờ, ai đó thể đến giúp dễ chịu hơn?
Lúc , cửa phòng mở .
Sư phụ như một làn gió nhẹ nhàng bay .
Một khao khát lớn lao dâng lên trong lòng Cơ Thiên Sư, ngẩng đầu cầu xin: “Sư phụ, cứu với!!”
Giờ phút , duy nhất thể cứu chính là sư phụ.
Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, mới nhận khuôn mặt sư phụ, những nếp nhăn hằn sâu hơn nhiều.
Những vết sẹo đáng sợ chằng chịt khiến khỏi rùng .
Điều khiến sợ hãi nhất chính là ánh mắt của sư phụ.
“Sư, sư phụ!!!” Hắn đảo mắt, cảm nhận nguy hiểm.
Không, sẽ !
Sư phụ thể tàn nhẫn đến ?
“Sư phụ, trúng độc !” Hắn cố gắng trấn định .
Dù đau, nhưng vẫn giữ thái độ phòng .
“Nếu ngươi sắp c.h.ế.t, chi bằng cứ dâng công lực của ngươi cho sư phụ, cũng coi như báo đáp ơn dưỡng d.ụ.c của sư phụ !”
Cơ Thiên Sư: “... Sư phụ!!?”
Lão quái vật hề màng đến tình nghĩa sư đồ, chậm rãi bước về phía đồ .
Trên mặt hiện rõ vẻ khoái cảm khi sắp đoạt nội lực.
Dù rằng, nội lực của đồ thuần khiết bằng của Thiên Duyên, nhưng còn hơn .
Mèo Dịch Truyện
Cơ Thiên Sư thấy sư phụ chút do dự mà cướp đoạt nội lực của , liền cảm thấy vô lực, cũng thử giãy giụa.
còn kịp động đậy, sư phụ tóm chặt lấy cổ tay .
Ngay lập tức... cảm giác nội lực rút cạn và nỗi sợ hãi tràn ngập .
Hắn hối hận !
Khoảng một nén nhang... biến thành một bộ xương khô.
Còn khuôn mặt đầy nếp nhăn và vết sẹo của lão quái vật nãy, biến đổi với tốc độ thể thấy, trẻ hơn ba mươi tuổi.
Hắn khuôn mặt trong gương đồng, hài lòng đưa tay vuốt ve.
Chính vì điều , mới thể tự kiềm chế .
Ai sống lâu trăm tuổi, mãi mãi trẻ trung?
Lâm T.ử Nguyên tự nhiên Cơ Thiên Sư sẽ c.h.ế.t theo cách .
Lúc , đang một xông pha vượt ải.
Đó là một đội quân gồm ba ngàn .
Phía là một chướng ngại vật cao ngang trưởng thành, chặn kín đường .
“Ai đó? Nơi giới nghiêm, cho phép bất kỳ ai qua!” Có phát hiện Lâm T.ử Nguyên.
, họ nhận là ai, liền vội vàng lên tiếng khuyên lui.
Ngày thường cũng vài qua đây, nhưng... chỉ cần họ hô một tiếng, tất cả đều ngoan ngoãn đầu trở .
Thế nhưng... mắt, những ý đầu, mà tốc độ cũng hề giảm chút nào?
Hà Vũ Như buông Lăng Tâm , vẫn quỳ gối một cách yếu ớt đáng thương, trông như kẻ chịu vô vàn tủi nhục. Bất cứ ai thấy cảnh , cũng khỏi sinh lòng đồng cảm.
Thấy hiệu quả đạt , nàng mới chậm rãi cất lời, giọng điệu vẫn đầy vẻ khẩn cầu hèn mọn: “Lâm phu nhân, xin hãy trả Hồng Thạch cho ! Thuở , lấy Hồng Thạch của , suýt nữa hại mất mạng. Chuyện đó hề trách . giờ kẻ đang uy h.i.ế.p tính mạng của em rể , nếu Hồng Thạch, tính mạng em rể sẽ khó giữ!”
11_Lăng Tâm: 凸(艹皿艹 )!!! (Không thể dịch, biểu tượng cảm xúc)
Lời mắng c.h.ử.i nghẹn cứng trong cổ họng nàng.
Em gái của Hà Vũ Như… là Đồng Vũ Nhược.
Em rể chính là Diêu Khải Tân!
C.h.ế.t tiệt!
Bọn chúng bắt Diêu Khải Tân ?
Nàng về phía Lâm T.ử Nguyên đang bước lưng.
Lâm T.ử Nguyên khẽ lắc đầu.
Chàng vẫn nhận tin tức, lẽ nên như . Chàng bố trí bảo vệ Diêu Khải Tân, nếu chuyện gì, tin tức sẽ truyền về nhanh.
Thấy Lăng Tâm vẻ tin, Hà Vũ Như tiếp tục : “Nghe em rể lén hạ độc, đến cả cũng . Nếu lấy Hồng Thạch, em rể mà trúng độc phát tác thì đây?”
Những kẻ hóng chuyện nãy giờ, liền Hà Vũ Như cảm động.
“ là hảo tỷ tỷ, thật lòng đối đãi với em rể của !”
“Không ngờ Lâm phu nhân cướp đồ của khác?”
“Há chẳng ? Sống trong phủ cao sang, trộm cắp vặt vãnh, quả đúng là tiện dân thôn nữ thể lên mặt bàn!”
“Người trách cứ nàng , món đồ đó nên trả ? Người còn dùng để cứu mạng đấy!”
“…”
Phải rằng, những sống ở đây đều là kẻ quyền quý phú gia, sự ganh đua giữa họ mãnh liệt. Sự xuất hiện của Lăng Tâm khiến lòng họ ít nhiều bất bình. Một thôn nữ gả phu quân , một sớm đắc thế địa vị cao hơn họ, gia tài cũng nhiều đến mức họ thể nào sánh kịp.
Lòng đố kỵ trỗi dậy, họ nào còn bận tâm lời khác thật . Dù , họ chỉ mong Lăng Tâm đúng là kẻ trộm đồ của khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-484-tu-nguyen-khai-chien-di.html.]
Lăng Tâm: Quả thực lấy !
Nàng sờ trán, cất tiếng gọi: “Hà Vũ Như…”
Cái tên thốt , sự chú ý của những xung quanh vốn đang chờ xem Lăng Tâm mặt, lập tức đổ dồn về Hà Vũ Như.
“Nàng chính là đứa trẻ đ.á.n.h tráo của phủ Thái sư ư?”
“Quả nhiên trông nhỏ nhen, thể lên mặt bàn, chẳng qua là mất một viên đá thôi mà? Lấy là , cần gì lóc vật vã như ?”
Chuyện của phủ Thái sư cũng bàn tán lâu trong Kinh Đô Thành mỗi bữa . Đối với Hà Vũ Như, đương nhiên vẫn còn nhớ rõ.
Hà Vũ Như: “…” Nàng ngừng !
Những là ai ?
Sao chỉ gọi một cái tên mà lạc đề ?
“Lâm phu nhân, Hồng Thạch đó dùng để cứu , cầu xin trả cho !”
Những kẻ hóng chuyện: , bất kể Hồng Thạch đáng giá , nó dùng để cứu !
Họ đồng loạt về phía Lăng Tâm, định mở miệng trách móc nàng.
Lăng Tâm cho họ cơ hội , trực tiếp lớn tiếng : “Ngươi xác định đó là Hồng Thạch?”
Mọi : “…” Nàng thậm chí còn giải thích, trực tiếp thừa nhận ?
Hà Vũ Như cũng ngờ nàng thừa nhận, sững sờ một lát.
Nàng thế nào. Nếu là Hồng Thạch, thì đó vốn là vật quý giá. … nàng cũng thể món đồ đó là gì.
Phải rằng, món đồ đó liên quan đến vận mệnh của cả Thiên Nguyệt quốc, chỉ ngôi vị hoàng đế tối cao mới thể sở hữu. Nàng, một tiểu thư của phủ Thái sư đây, vật trong tay, cái đầu sẽ rơi xuống trong chốc lát.
Nghĩ như . Nàng khỏi tự khen , tầm rộng mở, thể rõ tình hình. Nếu là nàng của , chắc chắn sẽ nghĩ nhiều đến thế.
“Là gì trong lòng rõ, dùng để cứu , cầu xin trả cho !”
“Ngươi chắc chắn là dùng để cứu em rể của ngươi? Nếu đoán sai, em rể mà ngươi chính là phu quân của Đồng Vũ Nhược, trao nhầm cho ngươi, đúng ?” Lăng Tâm hỏi.
Hà Vũ Như: “…”
Mọi : “…”
Chuyện thật giả thiên kim, ai cũng . Chuyện giả thiên kim Đồng Vũ Nhược phủ Thái sư hãm hại, càng tường tận.
Nàng sẽ bụng như , cứu phu quân của giả thiên kim ?
“Dù cướp cuộc đời , nhưng vẫn xem nàng như !”
“Phụt!!” Ai đó nhịn mà bật thành tiếng.
Hà Vũ Như: “…” Ngượng ngùng!
Lăng Tâm túm Hà Vũ Như nhấc bổng lên, khẽ thì thầm tai nàng : “Thấy ngươi sắp c.h.ế.t, cho ngươi một bí mật, thứ đó hai cái!”
Hà Vũ Như ngừng vùng vẫy, kinh ngạc Lăng Tâm.
Hai cái? Đều ở trong tay nàng ư?
Nàng hét lên, nhưng cổ siết chặt, phát bất kỳ âm thanh nào.
Lăng Tâm lạnh lùng, buông tay.
Hà Vũ Như trượt xuống đất như thể xương.
Nàng gào thét, nhưng thể phát tiếng.
Hơn nữa, bụng cũng truyền đến từng cơn đau dữ dội.
Ánh mắt kinh hoàng của nàng Lăng Tâm: Ngươi hạ độc ?
Từ bao giờ?
Nàng thậm chí hề !!
Lăng Tâm cong môi gật đầu.
Hà Vũ Như như sực nhớ điều gì đó, lập tức dậy, điên cuồng lao ngoài.
Sự khao khát sống khiến nàng phát huy hết tiềm năng, tốc độ chạy bao giờ nhanh đến thế.
Nàng sống!
Chỉ cần tìm thấy chủ tử, chủ t.ử nhất định sẽ cứu nàng .
Nàng một bí mật động trời, cực kỳ quan trọng đối với chủ tử.
Lúc , nàng bỏ qua sự tàn nhẫn của chủ tử. Chỉ rằng đang nắm giữ một bí mật lớn, thể khiến chủ t.ử cứu .
Khi nàng thấy tấm biển đề ba chữ Hoa Vương Phủ, tưởng rằng hy vọng ở ngay mắt, thì cơn đau bụng đột ngột tăng lên dữ dội.
Nàng bước tiếp để chạy, nhưng như rút hết sức lực, khiến nàng thể di chuyển thêm nữa.
Cơn đau khiến nàng cuộn tròn ngã xuống đất.
Đôi mắt nàng chăm chú chằm chằm cánh cổng Hoa Vương Phủ, và những thị vệ đang trò chuyện.
“Cứu !” Tiếng mắc kẹt trong cổ họng, cuối cùng vẫn thể thốt .
Ánh mắt của Lăng Tâm, theo ánh mắt của Hà Vũ Như, hướng về phía cổng Hoa Vương Phủ.
Nàng khó tin.
“Sao là Hoa Vương gia?” Nàng hỏi Lâm T.ử Nguyên.
Biểu cảm của Lâm T.ử Nguyên cũng tương tự nàng.
Thật sự ngờ, Hà Vũ Như đến Hoa Vương Phủ .
Lúc … cánh cổng Hoa Vương Phủ mở .
Lăng Tâm và Lâm T.ử Nguyên ẩn , trong lòng một nữa dấy lên sóng gió.
Bước là ‘Cơ Thiên Sư’.
Những thị vệ còn đang trò chuyện, lập tức thẳng .
‘Cơ Thiên Sư’ để ý đến họ, mà ánh mắt hướng về phía bóng tối phía , chính là nơi Hà Vũ Như ngã xuống.
“Qua đó xem!”
Các thị vệ lập tức tuân lệnh chạy tới.
Không lâu , họ khiêng t.h.i t.h.ể Hà Vũ Như về: “Là Hà cô nương đến vương phủ hai ngày , nàng c.h.ế.t !”
“Đưa trong kiểm tra kỹ lưỡng!” ‘Cơ Thiên Sư’ cố gắng che giấu sự căm hận trong mắt.
Hắn đoán nàng sẽ c.h.ế.t, nhưng ngờ c.h.ế.t bên ngoài vương phủ.
“Ra đây !” Hắn gọi một tiếng về phía bóng tối.
Việc để một phế vật như Hà Vũ Như sống đến giờ, chẳng qua là xem nàng cuối cùng sẽ tìm ai. Chắc hẳn, Lâm T.ử Nguyên và bọn họ ở đây .