Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 420: --- Đồng Miểu này là giả!
Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:24:42
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lăng Tâm: "???"
Đầu tiên là một cái liếc mắt khinh bỉ!
Y gan lớn đến mức nào mà dám lệnh cho nàng rời khỏi Lâm T.ử Nguyên?
"Vì rời xa ?"
Nói , nàng lật tờ giấy trong tay .
"..." !!!
Lời thô tục lập tức bật .
Cái tên khốn , tên nam nhân e rằng điên !!
"Xem cái xong, nàng còn ở ?" Thái t.ử Mộ Nguyệt Khanh tin chắc Lăng Tâm khi thấy thứ , nhất định sẽ rời khỏi Lâm T.ử Nguyên.
Không một nữ nhân nào thể dung thứ cho một nam nhân thích một khác, hơn nữa còn là thích một nam nhân.
Lại còn cùng với nam nhân khác những chuyện nam nữ nên .
Lăng Tâm chỉ cảm thấy Mộ Nguyệt Khanh đầu óc bệnh nhẹ: "Ngươi xem chỗ eo , phu quân chỗ một nốt ruồi, ngươi vẽ ai đây?"
Nàng đưa bức vẽ về phía Mộ Nguyệt Khanh, hề né tránh mà chỉ chỗ eo.
Khiến Mộ Nguyệt Khanh cứng họng.
Nữ nhân bình thường thấy loại họa cảo sắc màu , đừng là xem kỹ, chỉ liếc qua một cái thôi cũng sẽ thẹn thùng dám nữa .
"Đó là họa sư quên mất."
"Vịt c.h.ế.t miệng vẫn còn cứng!" Lăng Tâm ngờ ngày gặp một nam tiểu tam đến tận cửa thị uy.
"Ta lừa ngươi đấy, phu quân eo căn bản nốt ruồi!"
Mộ Nguyệt Khanh: "..."
"Ta cũng đang trêu ngươi thôi!" Y tiếp tục cứng miệng.
Lăng Tâm bật khẽ: "Thật , đúng là nốt ruồi thật!"
Mộ Nguyệt Khanh: "..." Hoàn ngớ !!
"Ta chỉ hỏi nàng rời khỏi Lâm T.ử Nguyên ?" Y tức đến mức giận điên .
Sao nữ nhân khiến tức giận đến ?
"Ngươi đoán xem eo phu quân nốt ruồi ?"
Mộ Nguyệt Khanh tức đến gân xanh nổi đầy trán.
Y căn bản Lâm T.ử Nguyên nốt ruồi , chỉ nữ nhân c.h.ế.t tiệt điều mà rời .
"Ta rời cũng vô dụng, hài t.ử trong bụng nỡ xa cha nó!" Lăng Tâm xoa xoa bụng .
Ánh mắt Mộ Nguyệt Khanh rơi xuống cái bụng vẫn lộ rõ của nàng: "Nàng dối!"
"Phu quân eo thật sự nốt ruồi!"
Mộ Nguyệt Khanh: "..." Chuyện thể tiếp nữa!
"Khoảng thời gian , Lâm T.ử Nguyên ở Lệ Hương Viện cùng một tiểu ca diện mạo tuấn tú liếc mắt đưa tình, nếu nàng cuộc sống của quá bi thương khốn khổ, thì hãy mau rời khỏi , đó là lựa chọn nhất cho nàng!"
Bất kể hài t.ử , nàng cũng rời khỏi Lâm T.ử Nguyên.
Y cũng bận tâm Lâm T.ử Nguyên là Doãn Cửu Thiên đó , y chỉ trúng dung mạo của .
Đời , y thể cần giang sơn, cần cha, cần con, cần bất cứ thứ gì, nhưng nhất định !
Lăng Tâm thật sự ngờ, Mộ Nguyệt Khanh giới hạn đến mức độ .
Nàng lạnh một tiếng, cũng vòng vo với y nữa: "Ngươi quá coi trọng bản , cũng chịu soi gương xem là hạng gì? Dù , Lâm T.ử Nguyên yêu thích cũng tuyệt đối là ngươi!"
"Ngươi đừng rượu mời uống uống rượu phạt!?"
"Đồ ngu!"
Mộ Nguyệt Khanh: "..."
Dù y hiện tại sa cơ thất thế, nhưng vẫn là hoàng thất, nàng dám?
Lăng Tâm: Chọc , ngay cả Hoàng đế cũng dám mắng!
Mèo Dịch Truyện
"Ta tiện nhân , lập tức biến khỏi Kinh Đô Thành!" Lời Mộ Nguyệt Khanh dứt, từ bốn phía nhảy xuống tám ám vệ.
Nhìn từ nội lực thì đều yếu.
Lăng Tâm: Đây là ngươi tự tìm đường c.h.ế.t!
Nàng hành động nhanh hơn, đưa tay lên miệng hô to: "Cựu Thái t.ử Mộ Nguyệt Khanh ở đây!!!"
Tiếng hô vang lên, con phố vốn đầy rẫy lưu dân, trong nháy mắt như thể dọn sạch.
Những lưu dân thoi thóp chạy nhanh như cắt, sợ rằng vạ lây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-420-dong-mieu-nay-la-gia.html.]
Cùng nhanh như họ còn cấm vệ quân.
Từ nơi đổ xô về phía họ.
Mộ Nguyệt Khanh: "???" Khiến y phát rầu!
Nữ nhân phản ứng nhanh đến ?
Tiếng hô bất ngờ dọa y sợ hãi, lập tức lệnh cho Phong Yên phía đ.á.n.h xe.
"Tiện nhân, chúng cứ chờ xem!" Lúc còn quên vén rèm c.h.ử.i nàng.
Lăng Tâm hướng về phía y một thủ hiệu quốc tế.
Mộ Nguyệt Khanh tuy hiểu ý đó, nhưng cảm thấy thế nào cũng là lời mắng chửi.
Cuối cùng, tám ám vệ đều hy sinh, Mộ Nguyệt Khanh mới thể thuận lợi trốn thoát.
Lăng Tâm mắng y đáng đời!
Kẻ ngốc bệnh, bệnh thì khám, chạy đến mặt nàng gây chuyện.
Nàng tâm trạng vẫn khá , nhét bức vẽ ống tay áo định cho Lâm T.ử Nguyên xem.
Lâm T.ử Nguyên đoán chừng sẽ tức điên lên.
Sau khi đ.á.n.h Mộ Nguyệt Khanh, chắc chắn sẽ đ.á.n.h nặng tay hơn một chút.
Những cấm vệ quân đó đuổi theo Mộ Nguyệt Khanh và bọn họ, đường phố trong chốc lát trở nên yên tĩnh.
Nàng mới phát hiện, cả con phố chỉ còn một nàng.
Tiệm gạo và vài cửa hàng còn mở cửa, khi thấy cấm vệ quân, đều chủ động đóng cửa.
Cảm giác như đang đường giữa đêm !
Nàng xoay liền con hẻm nhỏ bên cạnh, định trở về nhà trong Kinh Đô Thành.
Tối nay, nàng còn việc .
bước con hẻm, nàng bỗng cảm thấy một luồng nguy hiểm rõ.
Nàng quanh, hề phát hiện điều gì bất thường.
Trong lúc nghi hoặc, nàng thấy cuối con hẻm xuất hiện một .
"Hả?" !!!
Nàng dừng bước.
"Phu nhân Lan Quốc của Càn Khuynh Quốc chúng mất tích, chuyện liên quan đến nàng ?" Người đến là Đổng Miểu, một đóa hoa của Càn Khuynh Quốc.
Trong mắt nàng tràn ngập địch ý sâu sắc, như thể chắc chắn là nàng hại phu nhân Lan Quốc.
"Không liên quan gì đến !" Lăng Tâm từng bước tới.
Đổng Miểu là mật thám, tính cảnh giác xưa nay mạnh: "Nàng g.i.ế.c phu nhân Lan Quốc của chúng , bây giờ g.i.ế.c diệt khẩu?"
"Vì ngươi nghĩ là g.i.ế.c phu nhân Lan Quốc?"
"Chốn dừng chân cuối cùng của nàng là Lâm phủ của các ngươi, đó cùng nàng về phía nam, còn tin tức gì nữa!"
"Ngươi cần nhiều lời vô ích như , cứ thẳng ngươi đến đây gì?" Lăng Tâm nhận sơ hở của nàng , thêm lời thừa thãi.
Đổng Miểu là giả!
Đổng Miểu nàng gặp một , chính là ở phủ phu nhân Lan Quốc của Càn Khuynh Quốc.
Lúc đó chỉ là thoáng gặp, ngắn ngủi.
Nàng khi đó vẫn trong trạng thái thương lành.
, là tồn tại như ám vệ bên cạnh phu nhân Lan Quốc, phu nhân Lan Quốc ở nàng đến đó.
Vậy nên phu nhân Lan Quốc an rời khỏi Kinh Đô Thành, nàng liền theo, chỉ là lộ diện mà thôi.
Lăng Tâm ngay cả lời cũng từng với nàng , chỉ là hai cái, nhưng nàng vẫn nhớ rõ Đổng Miểu.
Đổng Miểu mắt giả dạng gần như sơ hở, nhưng nàng vẫn nhận nàng thiếu một phần kiên cường và trách nhiệm sợ c.h.ế.t.
Đổng Miểu thật sự bây giờ sống c.h.ế.t ?
Lăng Tâm khỏi chút lo lắng.
"Nàng g.i.ế.c phu nhân Lan Quốc của chúng , cho dù liều cả tính mạng cũng g.i.ế.c nàng!" Sự kiên cường , nhưng trong mắt nàng vẫn còn một tia cảnh giác.
Lăng Tâm cong môi : "Đến đây!"
Lúc ... phía Lăng Tâm tiếng bước chân vội vã truyền đến.
Người tuyệt đối chút nội lực nào, hơn nữa còn là tay tấc sắt.
"Ngươi, ngươi ở đây? Thân thể ngươi , khỏe ?" Giọng lo lắng mừng rỡ của Phương Văn Sơn.