Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 379: Nàng đã nuôi một con sói con biết cắn ngược lại người. ---

Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:23:50
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lưu dân đột ngột tràn kinh đô, khiến Mộ Nguyệt Thần trở tay kịp.

 

Hắn trong Ngự Thư phòng, mặt mày sa sầm.

 

Lưu dân tràn , với phận một minh quân tất tiêu bạc để cứu trợ tai ương, để lưu dân cơm ăn.

 

... nào bạc?

 

Cho dù kiếm bạc từ khắp nơi, nhưng đó cũng chỉ đủ chi tiêu trong cung.

 

Ngay cả bổng lộc của nhiều quan viên, vẫn còn thiếu khá nhiều.

 

Còn về mới nhận , dám động , cũng thể động .

 

Đó là chỗ dựa của .

 

chỗ dựa , mới thể vững vị trí lâu dài hơn.

 

Tuân Dật thấy sắc mặt Hoàng thượng , tự nhiên đoán suy nghĩ trong lòng ngài.

 

Hẳn là ai hiểu rõ tâm tư của Hoàng thượng hơn .

 

“Hoàng thượng... chi bằng, hãy để Lâm Thái phó xử lý chuyện !” Hắn hiến kế.

 

Chuyện nếu , công lao sẽ thuộc về Hoàng thượng.

 

Nếu , lầm tự nhiên thuộc về Lâm T.ử Nguyên.

 

“Cho dù để , vẫn cần bạc và lương thực.” Mộ Nguyệt Thần khó xử.

 

Một mặt, Lâm T.ử Nguyên xa hơn, như đối với Lăng Tâm sẽ lợi.

 

Đồng thời cũng quá xuất sắc, ghen tị.

 

Huống hồ, phái cứu trợ tai ương, cấp bạc thì cứu trợ ?

 

Đến cuối cùng, kẻ mắng c.h.ử.i chẳng vẫn là , vị Hoàng đế ?

 

“Mấy món đồ của Tần Quý phi, cũng nàng chuyển , nếu , khéo thể giúp Hoàng thượng!” Còn về tài sản của Thẩm gia, bọn họ còn ôm hy vọng nữa.

 

“Ngươi gì về ?” Tần Vi Ương bưng yến oa canh tiến , thấy lời của Tuân Dật, trong lòng liền thót một cái.

 

Chẳng lẽ, đồ đạc của Tần gia bọn họ Hoàng thượng ?

 

Nếu như , Hoàng thượng chẳng sẽ...?

 

Nàng hoảng loạn quan sát thần sắc của Hoàng thượng.

 

“Lão trạch của Tần Quý phi, chúng giấu bảo vật, đáng tiếc...”

 

“Hoàng thượng, đó là của cải mà Tần gia chúng thần tích góp mấy chục năm, thần vốn định đợi đến lúc nguy cấp như bây giờ mới dâng lên Hoàng thượng.

 

Để che giấu chuyện , thần ngày đêm bất an, cảm thấy với Hoàng thượng. Chẳng lẽ... mất hết ??”

 

Cái gai trong lòng Mộ Nguyệt Thần vẫn luôn tồn tại, tức khắc như nhổ , ánh mắt nàng cũng trở nên dịu dàng hơn mấy phần: “ là mất !”

 

Hóa , nàng mới như , mà còn hiểu lầm nàng, thực sự nên chút nào!

 

“Giấu kín đáo đến , mất ?” Tần Vi Ương chỉ thấy đau lòng.

 

Tuy đó thể sánh bằng tài sản của Thẩm gia, nhưng cũng là một khoản tài phú nhỏ.

 

Sớm sẽ mất, chi bằng sớm dâng cho Hoàng thượng .

 

Tuân Dật nàng , quả thực giống như đang giả vờ.

 

Nơi cất giấu bảo vật quả nhiên cũng đủ ẩn mật.

 

“Khải bẩm nương nương, quả thật còn gì, bên trong lấy sạch !” Kẻ nào thể lấy ?

 

Đáng hận!

 

Tần Vi Ương nắm chặt tay, cố kìm nén bật .

 

“Thần thật vô dụng, giúp Hoàng thượng!”

 

Mộ Nguyệt Thần tuy còn trách nàng, nhưng lúc cũng chẳng tâm trí dỗ dành: “Tiểu Tuân Tử, ngươi giúp trẫm suy nghĩ kỹ xem, còn cách nào khác ?”

 

Hắn tin tưởng Tuân Dật, y luôn cách giúp thoát khỏi nguy cơ.

 

“Hoàng thượng, chi bằng tìm Triệu quý nhân!”

 

Ánh mắt Mộ Nguyệt Thần lập tức sáng lên.

 

Sao quên mất Triệu Ngọc Đình chứ?

 

“Hoàng thượng…” Tần Vi Ương dám tin mà gọi Mộ Nguyệt Thần một tiếng.

 

Thấy Hoàng thượng trả lời mà vội vàng bước , nàng bèn trút hết tức giận lên Tuân Dật: “Ngươi…”

 

Y chính là do nàng cất nhắc lên.

 

Nàng vẫn luôn nghĩ rằng y việc cho .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-379-nang-da-nuoi-mot-con-soi-con-biet-can-nguoc-lai-nguoi.html.]

 

Nghĩ đến của cải mất của , nàng chợt hiểu .

 

Nàng nuôi một con sói con thể c.ắ.n ngược ư?

 

“Tần quý phi hà tất tức giận, Triệu quý phi trong tay đồ của lão Quốc công gia, thể giúp Hoàng thượng giải quyết lo âu. Người là quý phi Hoàng thượng sủng ái nhất, còn sẽ trở thành Hoàng hậu đương triều, thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn!”

 

Tần Vi Ương vẻ mặt cung kính của Tuân Dật, chút hiểu y.

 

, y sai.

 

Hoàng thượng lúc cần bạc, tiện nhân Triệu Ngọc Đình , đương nhiên đặt đại cục lên hết.

 

“Ta tạm thời tin ngươi!” Tần Vi Ương lúc cũng chẳng tâm trí truy cứu tỉ mỉ.

 

Vội vàng rời cung, đến Tần gia lão trạch.

 

Đến nơi lão trạch, nàng phát hiện bên trong tiếng động.

 

Hộ vệ Vi Lễ An lo lắng nguy hiểm, bèn để nàng đợi bên ngoài, trong kiểm tra một vòng: “Khải bẩm quý phi nương nương, bên trong mấy chục kẻ lưu dân đang ở, hình như vài ngày .”

 

“Đây là nhà , bọn chúng dựa mà ở đây? Đuổi hết bọn chúng cho !”

 

“Dù đuổi , đầu vẫn sẽ khác đến ở!” Vi Lễ An khuyên giải.

 

Tần Vi Ương thỏa hiệp.

 

Theo Vi Lễ An trong xem xét, xác nhận đồ đạc của Tần gia còn, nàng bèn lao lòng một hồi.

 

Kẻ gây họa Lăng Tâm, lúc đang lo lắng cho Lâm T.ử Nguyên.

 

Lưu dân tràn kinh đô.

 

Mộ Nguyệt Thần ý an trí lưu dân.

 

Đây là một việc khổ sở, căn bản thể khiến tất cả hài lòng.

 

Cuối cùng mắng c.h.ử.i chắc chắn là .

 

Hơn nữa, Hoàng thượng chỉ lấy chút ít ngân lượng cứu tế, đủ để cứu giúp ai đây?

 

Mộ Nguyệt Thần thật là !

 

Lăng Tâm yên tâm về Vân Nương và những khác, bèn xe ngựa kinh đô.

 

Nghe và mắt thấy quả thực sự khác biệt lớn.

 

Trên đường phố cũng là lưu dân, một cửa hàng sợ cướp phá, đến cửa cũng dám mở.

Mèo Dịch Truyện

 

Bọn lưu dân cũng khá ngang ngược, cứ tùy tiện xuống cửa nhà ai đó, chẳng bận tâm ảnh hưởng đến việc ăn của .

 

Nghê Thường Các gần cổng thành nhất, nàng cải trang mới .

 

Cửa Vân Lục trấn giữ như thần giữ cửa, nên ai dám cửa.

 

mà… bên trong cũng khác thường ngày, căn bản ai.

 

Vân Nương đang lo lắng thì thấy Lăng Tâm đến, vội vàng kéo nàng hậu viện: “Hai hôm nay, ngoài mấy hộ cho chúng giao hàng mới tận nhà, trong tiệm căn bản ai.”

 

Lo lắng đến nỗi nàng thức trắng đêm.

 

Đây là sản nghiệp cha để , sự giúp đỡ của Lăng Tâm, mãi mới lợi nhuận, nàng nỡ đóng cửa.

 

“Hai ngày nay sẽ chút hỗn loạn, mấy ngày nữa sẽ thôi!” Lăng Tâm là Lâm T.ử Nguyên .

 

Đám tai dân đều là từ các huyện thành gần đó, an ủi cũng coi như dễ dàng.

 

Chờ thêm hơn một tháng nữa, lưu dân từ xa đến, lúc đó mới thực sự bắt đầu hỗn loạn.

 

“Vậy thì !” Vân Nương cuối cùng cũng yên tâm.

 

Lăng Tâm nhận vấn đề luôn thấu đáo hơn nàng, nàng thể định thì nhất định sẽ .

 

An ủi xong nàng, đưa cho nàng bản thiết kế mới, trang phục như cũ, Lăng Tâm mới đến y quán.

 

Trên đường qua tiệm rượu t.h.u.ố.c của Tiêu Vinh Hiên, thấy Tiên Hà đang đỏ mắt ngoài.

 

Đi còn khập khiễng, chân hình như thương.

 

Tay trái cũng cong , vẻ gì là lành lặn.

 

Lăng Tâm: “…”

 

Tiên Hà cũng ngờ gặp nàng lúc .

 

Tiêu Vinh Hiên thấy Lăng Tâm ở cửa, bèn bước : “Lâm phu nhân, kinh đô thành hỗn loạn như , nàng một ngoài?”

 

“Ta Bảo Hòa Lâm xem !”

 

“Nàng đợi một chút, cũng thăm Lạc Hà cô nương.” Tiêu Vinh Hiên từ bên trong ôm một chai rượu thuốc, đóng cửa : “Nghe , thể nàng vẫn hồi phục, mang cho nàng ít rượu t.h.u.ố.c tẩm bổ!”

 

Hành động đang của Tiên Hà bỗng nhiên dừng .

 

 

Loading...