Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 356: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:23:21
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Muốn đốt cửa hàng của nàng?

 

Bạt tai cực kỳ nặng.

 

Thêm đó, Uyên Nguyên từ nhỏ quen đánh, dám né tránh… bởi nếu né, sẽ chịu những trận đòn t.h.ả.m khốc hơn.

 

Hắn chịu một cú đ.á.n.h đau điếng, trực tiếp ngã vật xuống đất.

 

Đầu suýt chút nữa đập nền, may mắn cánh tay kịp chống xuống.

 

Trong khoảnh khắc, một cảm giác nhói buốt truyền đến từ khuỷu tay.

 

Điều khiến tỉnh táo trở .

 

Lăng Tâm tỷ tỷ , nàng sẽ che chở cho , ai phép ức h.i.ế.p nữa, đặc biệt là Trương Đạt.

 

Thế mà để Trương Đạt đ.á.n.h như ?

 

Sao ngốc nghếch đến thế?

 

Trương Đạt khẩy một tiếng, khinh bỉ vỗ tay: “Cái tiện chủng nhà ngươi, đáng đời! Cứ đ.á.n.h cho một trận mới chịu ngoan ngoãn!”

 

Vừa , y giơ chân định đá.

 

Uyên Nguyên vội vàng bò dậy, liền thấy chân Trương Đạt đá tới.

 

Hắn cũng lấy dũng khí, thế mà cú đá đó.

 

Đây là đầu tiên né tránh, trong lòng khỏi kinh ngạc tột độ.

 

Né tránh thật cũng khó đến thế!

 

“Tiểu tiện chủng, ngươi dám né ? Ta thấy ngươi ngứa đòn ?” Trương Đạt tức giù.

 

Y túm lấy cổ áo Uyên Nguyên, kéo một con hẻm nhỏ cạnh hoàng cung.

 

Gây ồn ào cổng hoàng cung quá mức bắt mắt.

 

“Ngươi buông !” Uyên Nguyên giãy giụa, nhưng sức lực bằng Trương Đạt, y kéo : “Cứu mạng, cứu mạng với!”

 

đường thấy tiếng kêu cứu, tiến lên hỏi rõ sự tình.

 

“Cút ngay! Lão t.ử dạy dỗ con trai , liên quan gì đến các ngươi? Đừng lo chuyện bao đồng, thì đ.á.n.h luôn cả các ngươi!” Trương Đạt mập mạp, vẻ mặt hung ác chút uy hiếp.

 

Khiến những đường sợ hãi, ai dám tiến lên ngăn cản.

 

Uyên Nguyên chút sợ hãi.

 

Nỗi sợ hãi đối với Trương Đạt một nữa tràn ngập tâm trí .

 

, tỷ tỷ đấu tranh đến cùng với Trương Đạt, chắc đ.á.n.h y, cho dù đ.á.n.h , chẳng lẽ còn chạy thoát ?

 

Hắn dùng hết sức bình sinh, vặn một cái trong tay y.

 

Trương Đạt ngờ phản kháng, tóm chặt, tay đột nhiên buông lỏng: “Cái tiểu thỏ con, ngươi dám phản ư!”

 

Uyên Nguyên lăn lộn bò trốn.

 

Trương Đạt liền đuổi theo phía .

 

Uyên Nguyên còn là thể chất yếu ớt như xưa, thêm tuổi trẻ, tuy loạng choạng vài bước, nhưng chạy vẫn nhanh.

 

Trương Đạt quá béo, tuổi, căn bản thể đuổi kịp.

 

Khóe miệng Uyên Nguyên nở một nụ vô cùng vui vẻ: Thì , phản kháng khó đến .

 

Hắn cũng yếu như tưởng.

 

Hắn đầu , nở một nụ vô cùng tự tin với Trương Đạt.

Mèo Dịch Truyện

 

Trương Đạt tức đến mức cảm giác đầu óc sung huyết.

 

“Ngươi đừng để bắt , nếu sẽ ngày ngươi c.h.ế.t!” Dù tức giận, y cũng chỉ thể suông, đuổi kịp.

 

Uyên Nguyên như thể khám phá một thế giới mới, cảm thấy cả thế giới đổi, sáng sủa và tươi .

 

Đột nhiên… một va , ngã mạnh xuống đất, đầu óc choáng váng.

 

Đợi khi ngẩng đầu lên , đó là một khuôn mặt xa lạ.

 

Trên má y một vết sẹo dài dữ tợn đáng sợ, vẻ mặt độc ác, khóe môi nở nụ khinh bạc, như một món đồ hèn mọn.

 

Trương Đạt thấy , cũng chạy nữa.

 

Nụ mặt y đầy ác ý và chế giễu: “Ngươi chạy tiếp nữa ?”

 

Y hất đầu về phía mặt sẹo, gì, nhưng chỉ riêng hành động cho thấy hai khá quen thuộc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-356.html.]

“Lão Trương, ngươi già , ngay cả một tiểu thỏ con cũng bắt !” Người mặt sẹo chế giễu.

 

“Gần đây ăn uống , thể phát phì nên động tác chậm hơn một chút, nhưng ngươi đây ?” Trương Đạt xong, liền về phía Uyên Nguyên.

 

Uyên Nguyên va mạnh, lúc vẫn đất, thể run rẩy.

 

So với Trương Đạt, mặt sẹo đáng sợ hơn nhiều.

 

Hắn cảm thấy xong .

 

lúc , một bóng xuất hiện, một cước đá văng mặt sẹo, kéo Uyên Nguyên dậy, lôi chạy.

 

Trương Đạt: “…”

 

Xem thủ của lợi hại, y vội vàng lùi tự bảo vệ .

 

Mãi đến khi và Uyên Nguyên khuất bóng, y mới sang xem tình hình của mặt sẹo: “Ngươi chứ?”

 

Người mặt sẹo động một cái thấy đau ngực, mãi một lúc lâu mới lẩm bẩm c.h.ử.i rủa: “Ngươi quả nhiên đổi chút nào, đúng là chó!”

 

Trương Đạt hì hì hai tiếng, che giấu sự hổ vì thấy c.h.ế.t cứu: “Tình huống , mà xông lên thì cũng chỉ là một bạt tai thôi, , với ngươi!”

 

Nói lời thì mất bạc.

 

Người mặt sẹo thấy y vẻ như thì thật sự tức giận, nhưng lời y sai: “Không ngờ cái tiện chủng , tìm chỗ dựa ?”

 

đó!” Nhắc đến chuyện Trương Đạt càng tức giận.

 

Nàng mở một quán rượu đối diện y, giành mối ăn lẩu.

 

Ai ngờ, trời quá nóng nên đổi thành quán rượu, mà những món nàng , y từng thấy bao giờ.

 

Học cũng thể học ngay.

 

Cho dù học lén , nhưng gia vị và thứ tự đúng, hương vị cũng giảm nhiều.

 

“Ngươi hãy cẩn thận một chút, mau chóng đưa đó về nắm trong tay, kẻo đêm dài lắm mộng.”

 

Trương Đạt cũng , nhưng hiện giờ thực sự khó xử: “Cái tiện chủng đó cứ ở trong quán rượu chịu ngoài, bắt cũng cơ hội.”

 

“Đêm nay giúp ngươi đốt quán rượu đó, ngươi nhân cơ hội bắt !” Người mặt sẹo một cách tàn nhẫn.

 

Trương Đạt xong thì mừng rỡ: “Hê hê, , ngươi tay thì chuyện chắc chắn sẽ thỏa!”

 

 

Đợi khi chạy xa, Uyên Nguyên mới tìm giọng của mà cất lời cảm ơn: “Cửu ca, cảm ơn cứu !”

 

Thích Cửu hôm nay thất trách.

 

Gần đây y giao nhiệm vụ bảo vệ Uyên Nguyên, nhưng mãi đến khi phát hiện ở quán rượu, mới đến khu vực hoàng cung.

 

Tìm đến nơi thì thấy Uyên Nguyên kẹp giữa hai , còn đường thoát.

 

“Không , chỉ là ngoài với một tiếng, nếu xảy chuyện gì ngoài ý , sẽ kịp cứu ngươi.” May mắn , chuyện gì thể cứu vãn xảy .

 

Vừa đúng lúc, Lăng Tâm và Đồng Vũ Nhược từ lâu , thấy hai .

 

Thích Cửu liền kể chuyện Uyên Nguyên gặp Trương Đạt và mặt sẹo.

 

“Người mặt sẹo đó ngươi quen ?” Lăng Tâm hỏi.

 

Uyên Nguyên lắc đầu: “Chưa từng gặp, nhưng… ánh mắt y mang theo hận ý sâu, hình như còn hận hơn cả Trương Đạt…”

 

Đang chuyện, bỗng thấy Trương Đạt đỡ mặt sẹo từ trong hẻm , rẽ sang hướng khác.

 

Hắn vội vàng chỉ về phía họ : “Chính là đàn ông đó, mặt một vết sẹo dài thế !”

 

Vừa , khoa tay múa chân mặt .

 

Lăng Tâm gật đầu: “Lão Cửu, phiền đưa hai bọn họ về !”

 

“Nàng cẩn thận một chút!” Đồng Vũ Nhược quên nhắc nhở Lăng Tâm một câu, mới cùng Thích Cửu và Uyên Nguyên rời .

 

“Lăng Tâm tỷ tỷ, cho dù tra gì cũng , an của tỷ mới là quan trọng!” Uyên Nguyên cũng quên lo lắng .

 

Lăng Tâm gật đầu, trấn an họ.

 

Nàng tìm một nơi vắng , đổi trang phục mới bám theo Trương Đạt và bọn họ.

 

Đi đến gần, nàng thấy hai đang bàn bạc kế hoạch đốt quán rượu của nàng đêm nay, và cách để bắt Uyên Nguyên .

 

Đáng c.h.ế.t!

 

Muốn đốt cửa hàng của nàng?

 

Tuyệt đối thể nhịn!

 

 

Loading...