Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 355: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:23:20
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai quả nhiên là trời sinh một cặp.
Đồng Vũ Nhược thấy sự chú ý đều đổ dồn về , mặt đỏ bừng, đầu cũng cúi gằm.
Thấy nàng trả lời, Hầu phu nhân liền : “Ngươi xem, ngay cả cô nương nhà cũng đồng ý, Khải Tân, cha ngươi tìm cho ngươi…”
“Phải, là thật!” Đồng Vũ Nhược lớn, nhưng cũng đủ để rõ.
Lời của một cô nương, trong thế giới vẫn sức thuyết phục.
Danh tiếng quan trọng với một cô nương bao nhiêu?
Không thể nào dối về chuyện đại sự cả đời của .
Phải rằng, một cô nương đính hôn mà hủy hôn, sẽ đời chỉ trích, chê.
Cho nên, sức thuyết phục lớn.
Diêu Khải Tân nội tâm chấn động, ngây ngốc cô nương dám ngẩng đầu lên.
Lăng Tâm nhếch môi Hầu phu nhân và Ninh Viễn Hầu: “Thấy ? Hai họ sắp thành , cho nên, các ngươi hãy tránh xa , đừng đến gây phiền phức cho bọn họ nữa!”
Nàng năng xưa nay vốn khách khí.
Mặc kệ ngươi là Ninh Viễn Hầu gì?
Bây giờ cũng chỉ là một Hầu gia hết thời mà thôi.
Nàng ngay cả Hoàng đế cũng sợ, thì sẽ cho các ngươi thể diện ?
Ninh Viễn Hầu: “…”
Hắn sa sầm mặt.
Thế giới từ bao giờ trở nên như ?
Một hậu bối còn địa vị cao, dám đối xử với như ?
Phủ Ninh Viễn Hầu dù sa sút đến mấy, nhưng danh tiếng vẫn còn đó.
Thế nhưng, dám mở miệng nữa.
Nha đầu c.h.ế.t tiệt sẽ nể nang gì , còn sẽ đáp trả thế nào nữa.
Chỉ đành nén một cục tức giận, liếc Diêu Khải Tân một cách độc địa.
Hầu phu nhân vẫn cam tâm.
Hầu gia gì, phủ Hầu hiện giờ tiền thế, bám víu Thừa tướng mới thể xoay chuyển tình thế.
“Khải Tân, ngươi bỏ tiểu thư phủ Thừa tướng cần, một nữ nhân buôn bán phủ Thái sư ruồng bỏ ?”
“Không cần với nữa, đúng là một tên bạch nhãn lang, giống hệt với c.h.ế.t của , thôi!” Ninh Viễn Hầu khuyên giải nữa.
Phủ Ninh Viễn Hầu dù gì, cũng cần cầu xin .
Hầu phu nhân trừng mắt Ninh Viễn Hầu vô dụng, cuối cùng vẫn cam lòng mà theo.
Không còn gì để hóng, giải tán.
Đồng Vũ Nhược cúi đầu, còn Diêu Khải Tân thì áy náy nàng.
Lăng Tâm: “…” Ta nên ở đây!
Thế nhưng, với tính cách của hai , nếu nàng ở đây thì thật sự chắc thành công.
Nàng dẫn hai đến một lâu cách đó xa, một nhã gian.
“Lời truyền ngoài , hai nghĩ ?” Nàng là phá vỡ sự im lặng.
Diêu Khải Tân Đồng Vũ Nhược đang đỏ mặt: “Chuyện là liên lụy đến cô nương Vũ Nhược!”
Đồng Vũ Nhược lắc đầu.
Mèo Dịch Truyện
“Muội đừng lo, chỉ cần thể vãn hồi danh tiếng cho , bảo gì cũng , là… cứ ngoài… … ?” Lời , Diêu Khải Tân chút khó khăn.
Dù , đối diện là hai cô nương.
“Hoặc là, tật đoạn tụ?” Chỉ cần thể giúp Đồng Vũ Nhược an thoát , danh tiếng hủy hoại, bất kỳ ác danh nào cũng thể gánh chịu.
Lăng Tâm: “…” Đây là một nam nhân chất phác, chẳng xoay xở gì cả!
“Không còn cách nào khác ?” Nàng nhắc nhở.
Nàng sốt ruột c.h.ế.t mất!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-355.html.]
Diêu Khải Tân vắt óc suy nghĩ, cũng nghĩ cách nào khác: “Vậy xem, còn danh tiếng nào tệ hơn những cái nữa ?”
Lăng Tâm: “…”
Một búa bổ thẳng đầu (hình dung trong tưởng tượng).
“Ta, !” Đồng Vũ Nhược danh tiếng của ảnh hưởng.
Dù , từ khi nàng đuổi khỏi phủ Thái sư, những danh tiếng cần đều .
tại trong lòng chút thất vọng nhỉ?
Lăng Tâm: Có chứ, thất vọng cơ chứ? Gặp một nam nhân cương trực thế !
“Đã với bên ngoài là hơn mười ngày nữa hai sẽ thành hôn, nếu… hôn sự thành, những danh tiếng của Vũ Nhược sẽ hủy hoại, mà Diêu hộ vệ, e rằng ngươi còn tiếp tục tên cha đẻ và kế tồi tệ để mắt tới.”
Lời đến mức , bọn họ vẫn hiểu ?
Đồng Vũ Nhược lo lắng là danh tiếng của , mà là lo cho Diêu Khải Tân: “Ninh Viễn Hầu bọn họ chắc chắn vẫn sẽ ép cưới tiểu thư họ Trần .”
Diêu Khải Tân thì lo lắng cho danh tiếng của Đồng Vũ Nhược: “Ta thề c.h.ế.t từ, chỉ là danh tiếng của .”
Lăng Tâm: Trời ơi, thật sự thể chịu nổi nữa !
Hai quả nhiên là trời sinh một cặp.
Nàng chỉ hai : “Nếu nàng lo cho , lo cho nàng, nhân cơ hội biến cuộc hôn nhân giả thành thật luôn? Dù … bên ngoài là mối, cứ theo tục lệ mà bà mối là ?”
Hai : “…”
Diêu Khải Tân tuy kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vui sướng lộ rõ.
Đồng Vũ Nhược mặt càng đỏ hơn, lén Diêu Khải Tân một cái, thấy hình như phản cảm, liền nhịn mà e thẹn.
“Trừ phi, nàng ghét , và cũng ghét nàng?” Lăng Tâm sốt ruột.
Hai đồng thời lắc đầu mạnh mẽ phủ nhận.
Ổn !
“Vậy thì hai đồng ý hơn mười ngày nữa sẽ thành ?”
Đồng Vũ Nhược cúi đầu, còn dám ngẩng lên nữa, chỉ chờ Diêu Khải Tân đồng ý.
Diêu Khải Tân cảm thấy với nàng: “Quá gấp gáp .”
Đồng Vũ Nhược: “…” Thất vọng.
Nàng ngẩng đầu lên, chẳng thèm giữ ý tứ nữa, hỏi: “Chàng ?”
“Không , , chứ! Chỉ là cảm thấy ủy khuất cho !” Diêu Khải Tân sợ nàng giận, vội vàng giải thích.
“Không ủy khuất!” Giọng Đồng Vũ Nhược mềm mại, ngọt ngào, khác với lúc mắng c.h.ử.i nãy.
Diêu Khải Tân cảm thấy nàng ở cũng .
Lúc mắng thì đáng yêu, lúc mềm mại thì khả ái.
“Vậy thì cứ quyết định như ! Đợi ngày mai sẽ Diêu hộ vệ dạm hỏi Vũ Nhược, đó tìm một ngày lành gần nhất để thành hôn!” Lăng Tâm ngờ, hai vốn chẳng chút liên quan nào , là cặp đôi đầu tiên thành phu thê.
Nàng nhớ , từ khi rời phủ Ninh Viễn Hầu, Diêu Khải Tân vẫn luôn ở trong phòng thị vệ ở Hoàng cung: “Phòng tân hôn của hai …”
Nàng đang nghĩ xem tài sản nào của thể cho bọn họ ở.
“Ta tiền, thể mua!” Đồng Vũ Nhược .
“Ta nhà riêng, là để cho và tiểu !” Diêu Khải Tân .
Hai xong, mỉm .
Lăng Tâm: Thôi , các ngươi tự lo liệu .
Nàng đang bận rộn bà mối ở đây, còn Uyên Nguyên, theo đến Hoàng cung, khi tản , thấy Lăng Tâm tỷ bắt nạt, định về tửu lâu.
Ai ngờ, Trương Đạt từ lúc nào phát hiện , chặn đường : “Thằng ranh con, ngươi tưởng tìm một tiện nhân chỗ dựa, cả ngày trốn trong tửu lâu , là cách nào với ngươi ?”
Khuôn mặt dữ tợn của , cùng đôi mắt chứa đầy thù hận sâu sắc, khiến Uyên Nguyên nhất thời chút sợ hãi, khỏi lùi vài bước.
Đây là nỗi sợ hãi xuất phát từ nội tâm, phản ứng tự nhiên từ nhỏ.
Nuốt nước bọt, mới trấn tĩnh đối diện với Trương Đạt, giả vờ sợ : “Ngươi cha , sợ ngươi!”
Câu đầu tiên thốt , thần sắc của Trương Đạt rõ ràng gì đó bất thường, nhưng nhanh phủ nhận: “Lão t.ử cha ngươi? Tiểu súc sinh, đừng mơ nữa, ngươi chính là con trai của lão tử!”
Y vươn tay, vả thẳng một bạt tai thật mạnh đầu : “Cái tiện nhân đó, ngươi nghĩ nàng gì ư? Chẳng qua chỉ lợi dụng ngươi để kiếm bạc mà thôi. Ta cho ngươi , nàng sống bao lâu nữa , ngươi ngoan ngoãn cút về đây, thì lão t.ử đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi!”