Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 277: --- Cổ độc phát tác
Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:21:55
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cơn giận của Tiêu Dao Vương, khi thấy tiếng Lăng Tâm, mới tiêu tan phần nào, gật đầu.
Lăng Tâm cũng gật đầu theo, hỏi thêm nữa.
Nàng nhận Tiêu Dao Vương nhiều.
“Trong thư phòng một phong mật tín!” Tiêu Dao Vương nãy bắt thì thấy.
Nội dung còn xem, g.i.ế.c .
Lăng Tâm tới thư phòng.
Mật tín đặt ngay bàn, việc thì đ.á.n.h ngất đất.
Đại ý nội dung là, nàng thể rời khỏi nơi .
Kế hoạch còn bày ít, nhất định khiến nàng bỏ mạng.
Tổng cộng bốn phong thư… Xem , còn bốn huyện thừa của các huyện thành khác cấu kết với bọn họ.
Chẳng cần tra xét, xung quanh chỉ mấy huyện thành đó, tất cả đều tham gia.
Mèo Dịch Truyện
Thu thư , nàng liền thẳng tới kho hàng.
Quả nhiên, những kẻ tham ô nhận hối lộ giàu đến chảy mỡ.
Thu hết sạch, còn quên thu gom từng phòng ở hậu viện.
Kẻ là một tên háo sắc, cưới hơn mười bà vợ trẻ, đồ đạc trong mỗi phòng đều ít.
Những bà vợ tin lão gia c.h.ế.t, kẻ sợ, nhưng một ai dám phía xem xét.
Lăng Tâm dùng mê d.ư.ợ.c hạ gục tất cả bọn họ, lấy đồ đến mỏi tay, mới dọn sạch sẽ.
Giải quyết hai phiền phức lớn, còn bốn cái nữa.
Lăng Tâm và Tiêu Dao Vương đường nhanh, khi trời sáng, bốn nha môn huyện đều xử lý xong, thu hoạch ít.
Trong đó hai huyện thừa bọn họ bắt đưa tới Nam Huyện, giao cho Diệp Thịnh giam giữ.
Hai kẻ khác giở trò hãm hại, xử lý trực tiếp.
Ba huyện thừa gặp trong ngục: “…”
Ta đang ở ? Ta ? Hiện tại là tình huống gì?
Kết luận cuối cùng là Hồ huyện thừa của Nam Huyện chọc nên chọc, kéo tất cả những kẻ xuống nước.
Thế là, ba trong ngục đ.á.n.h túi bụi, trực tiếp đ.á.n.h c.h.ế.t Hồ huyện thừa.
Hai kẻ còn thêm một tội cố ý g.i.ế.c .
Nhạc thống lĩnh: “…”
Diệp Thịnh: “…”
Chỉ trong một ngày, dọn dẹp sạch sẽ sáu huyện xung quanh?
Bởi vì trong mỗi nha môn huyện đều tìm thấy danh sách và chứng cứ cấu kết với khác, Nhạc thống lĩnh bắt sảng khoái.
Một kẻ trong danh sách đều là những kẻ đáng kể, sợ hãi co rúm , kẻ bỏ chạy lăn lộn.
Còn một huyện thừa của các huyện thành lân cận đang ngóc đầu lên, chuyện xong, dứt khoát dẹp bỏ ý nghĩ đó, vẫn nên ngoan ngoãn một quan thì hơn.
Lăng Tâm khi giải quyết xong phiền phức, ngày hôm liền khởi hành về nhà.
Trước khi rời , nàng nhận tin tức, Thánh nữ Nam Cương trốn thoát rõ tung tích.
Lăng Tâm ngờ Nam Cương bất cẩn đến .
Chẳng là tế trời ?
Tiêu Vinh Hiên tìm một tiêu cục đáng tin cậy để vận chuyển hàng hóa của .
Lăng Tâm , thật sự lãng phí tiền.
Nghĩ gian, thể tiết kiệm bao nhiêu bạc chứ?
Dù bận rộn, nhưng nàng vẫn tranh thủ mua ít đồ, tất cả đều cất gian.
Trong xe ngựa cũng chất đầy ít, để che mắt thiên hạ.
Mới hai ngày, bọn họ liền tới phủ thành.
Phủ thành nhộn nhịp, vật tư cũng nhiều, phú túc hơn Nam Huyện.
Tiêu sư bổ sung lương thực đường tại đây, bọn họ bèn định ở một ngày, sáng mai lên đường.
Chưa tới chính ngọ, tìm khách sạn đặt phòng .
Nghỉ ngơi một lát liền xuống đại sảnh lầu ăn cơm.
Cơm canh dọn lên bàn còn kịp động đũa, Tiểu Đỗ đau đớn ngã vật đất, co quắp thành một cục.
Trán nổi gân xanh, mặt đầy vẻ thống khổ.
Thậm chí thể thấy rõ vật gì đó đang di chuyển da .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-277-co-doc-phat-tac.html.]
“Hỏng , hình như là cổ độc phát tác!” Tiêu sư áp tải hàng hóa là Nam Huyện, từng thấy ít cổ trùng giày vò.
Nhìn dáng vẻ Tiểu Đỗ, e rằng con cổ âm độc.
“Ngươi để dễ chịu hơn ?” Tiêu Vinh Hiên hỏi.
Tiêu sư lắc đầu: “Cổ độc bình thường cũng cách, như , e rằng càng khó giải!”
Lúc , ít xung quanh kinh hãi bọn họ.
Nơi đây cách Nam Cương xa, về cổ trùng ít.
Sợ hãi cũng liên lụy, đều dám đến gần.
“Trước đưa lên lầu , kẻo dọa !” Lăng Tâm cũng chút lo lắng.
Con cổ trùng dường như đang bò khắp cơ thể.
Đặc biệt là khi bò lên tới mặt, Tiểu Đỗ đau đớn kêu la từng tiếng.
“Để xem!” Một giọng quen thuộc vang lên.
Lăng Tâm sang, ngờ là Thiên Duyên đại sư.
Hôm nay, mặc một đạo bào, tựa như cao nhân thoát tục: “Trước hết khiêng phòng!”
Các tiêu sư giúp đỡ, khiêng Tiểu Đỗ phòng.
Thiên Duyên đại sư bên giường, một tay ấn lên tay Tiểu Đỗ.
Cùng với tiếng kêu la của Tiểu Đỗ, con cổ trùng bò lên tới đỉnh đầu nhanh chóng trượt xuống.
Đừng hỏi mà .
Bọn họ tận mắt thấy một vật giống như gân xanh trượt xuống.
Khi xuống tới vị trí bụng, còn thấy ‘gân xanh’ đó nữa.
“Cổ trùng tạm thời áp chế, hẳn thể trì hoãn hai ngày!” Thiên Duyên cũng đổ đầy mồ hôi.
Hắn ngẩng đầu Lăng Tâm, lúc mới gật đầu với nàng.
Lăng Tâm cũng gật đầu: “Đa tạ Thiên Duyên đại sư!”
“Ngài là Thiên Duyên đại sư? Là Thiên Duyên đại sư ở Thiện Duyên Tự?” Đừng là ở Kinh Đô Thành đều từng , ngay cả các tiêu sư Nam Huyện cũng từng qua.
Trong mắt bọn họ lóe lên tinh quang, mặt đầy vẻ dám tin.
Thiên Duyên gật đầu với bọn họ một cái, coi như thừa nhận.
“Hắn trúng t.ử cổ, Thiên Duyên đại sư cách giải ?” Lăng Tâm hỏi: “Ta ở Nam Cương hỏi qua, bọn họ loại cổ cách giải.”
Thiên Duyên liếc Tiểu Đỗ yếu ớt.
Cơn đau trong chốc lát, suýt nữa lấy mạng .
Hắn cũng đang tràn đầy hy vọng Thiên Duyên đại sư.
Nếu ngay cả Thiên Duyên đại sư cũng giải , chẳng sống bằng c.h.ế.t ?
“Chúng ngoài chuyện!” Thiên Duyên há chẳng lẽ đang nghĩ gì.
“Ngươi cứ nghỉ ngơi , bữa trưa sẽ bảo tiểu nhị mang lên cho ngươi!” Lăng Tâm dậy.
Sắc mặt Tiểu Đỗ ảm đạm ít.
Nếu thể giải cổ độc, Thiên Duyên đại sư cũng sẽ cần ngoài chuyện.
Nghĩ tới cơn đau , nếu đau thêm một nữa, cũng thể chịu đựng ?
Ra khỏi phòng tới đại sảnh, Lăng Tâm hỏi Thiên Duyên: “Thiên Duyên đại sư bằng cùng chúng dùng bữa trưa?”
Suy nghĩ một chút, Thiên Duyên thể kiêng ăn đồ mặn: “Có cần chuẩn trai soạn ?”
“Làm phiền !” Thiên Duyên từ chối.
Đợi Lăng Tâm gọi trai soạn cho Thiên Duyên xong, mới hỏi: “T.ử cổ là cách giải?”
mà, nếu Thiên Duyên đại sư thể áp chế, thì vẫn còn hy vọng.
“Cổ trùng của t.ử cổ là băng trùng âm độc nhất trong băng sơn, nó cách giải!” Thiên Duyên thật.
Lăng Tâm cũng đoán là dễ dàng.
“ mà, Thiên Duyên đại sư ngài thể áp chế ?” Có thể áp chế, chẳng là thể chữa trị?
“Áp chế chỉ là tạm thời, hơn nữa theo thời gian, thời gian áp chế sẽ ngày càng ngắn .”
Lăng Tâm: “…”
“Trừ phi, một thứ gì đó, thể dẫn cổ trùng khỏi cơ thể ! mà, đây cũng chỉ là ý nghĩ của , từng tiền lệ! Ta cũng từng , băng trùng đặc biệt thích thứ gì!” Hắn chắc chắn.
Mắt Lăng Tâm sáng lên.
Tức là thật sự cứu!