Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 276: --- Ngươi và lão phu nhân đó là cố nhân?
Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:21:54
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi mau buông chủ t.ử nhà !” Bà v.ú lập tức vứt bỏ đại đao trong tay, đôi mắt đỏ ngầu, hận thể dùng ánh mắt g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đang bắt giữ chủ t.ử nhà .
Xa phu cũng .
Trên nhiều vết thương, cam tâm ném đôi đao xuống đất.
“Một đám ch.ó nô tài các ngươi cũng khá trung thành đấy nhỉ?” Kẻ lạnh: “Đã sắp xuống mồ , còn trung thành như bảo vệ ngươi, cho dù c.h.ế.t ngươi cũng nên mãn nguyện !”
Hắn liếc Huệ Ánh Lam, cựu nữ hoàng Càn Việt quốc đang bắt giữ.
Năm xưa nàng lẫm liệt bao? Anh khí ngời ngời bao? Khiến một đám nam nhân đều tự thấy kém cỏi.
Bây giờ chẳng vẫn bắt, ngay cả sức phản kháng cũng ?
Dùng nàng để uy h.i.ế.p Nữ vương Càn Việt quốc, quả thực thể hơn nữa.
“Ngươi đừng thương chủ t.ử nhà chúng , g.i.ế.c thì g.i.ế.c chúng đây!” Bà v.ú thấy thanh đao đặt cổ chủ t.ử rạch một vết máu, đau lòng thôi.
“Chó nô tài, ngươi tưởng ngươi còn sống ?” Lời dứt, liền nháy mắt hiệu.
Những kẻ vây quanh bọn họ liền vung đao c.h.é.m bà v.ú và xa phu.
Ánh Lam áy náy hai theo nhiều năm, khổ một tiếng.
Xem , nàng còn cơ hội tìm thấy con gái nữa !
Nàng cam tâm!
Nàng khao khát tìm thấy con gái, đó đưa nàng đến mặt , cho , cô độc một , còn một đứa con gái.
Đáng tiếc!
Đôi mắt nàng ngước lên, chỗ cổ đao rạch sâu thêm một chút.
nàng để ý, từ trong ống tay áo rút một thanh chủy thủ, đ.â.m mạnh eo của nam nhân đang bắt giữ .
Nàng già thì đúng, nhưng cũng sẽ c.h.ế.t một cách hèn mọn như .
Nam nhân đau đớn, thanh đao trong tay liền rơi xuống: “Ngươi, ngươi dám…”
Hắn ôm lấy eo , đau đến hít ngược một khí lạnh.
Hai đầy tớ trung thành thấy chủ t.ử thoát hiểm, nào còn chịu bó tay chịu trói?
mà… phe địch quá đông, bọn họ đều thương.
Đặc biệt là chủ tử, khi đ.â.m thương kẻ , liền yếu ớt tựa cây cột: “Các ngươi , mau !”
Nàng bọn họ c.h.ế.t cùng .
Bọn họ nào chịu : “Chúng , c.h.ế.t cũng sẽ c.h.ế.t cùng chủ tử!”
Lúc , một bóng nhảy vút .
“Tâm Tâm?” Huệ Ánh Lam khẽ thì thầm một tiếng.
Mặc dù, nàng đang mặc một hành y, nhưng đôi mắt đó đích thị là của nàng.
“Ngươi là ai mà dám xen chuyện của chúng ? Chúng là việc cho Nghiêm đại nhân của Vân Thành!” Kẻ chuyện chính là Huệ Ánh Lam đ.â.m một đao.
Nghiêm đại nhân ở Vân Thành thể coi là quyền uy ngút trời.
Cho dù từ phủ thành đến Vân Thành, cũng đều nể mặt Nghiêm đại nhân.
“Để Nghiêm đại nhân , ngươi và cả nhà ngươi đừng hòng giữ đầu nữa!”
“Vậy thì đừng để là !” Lăng Tâm qua loa.
Nghiêm đại nhân… chẳng là kẻ qua cận nhất với huyện thừa huyện Nam ?
“… Ngươi ý gì?” Kẻ thương là bộ đầu của nha môn Vân Thành, phụng mệnh đến bắt Lưu Quốc phu nhân.
“Nghĩa đen là !” Lăng Tâm , động tác càng thêm nhanh nhẹn.
Bộ đầu thấy , chẳng màng đến cơn đau cơ thể, định bỏ chạy.
Nữ nhân võ công quá lợi hại, bọn họ căn bản đối thủ.
, Lăng Tâm chịu để chạy thoát, nàng duỗi ngón tay b.ắ.n một viên bi thép nhỏ, trực tiếp xuyên thủng gáy .
Nhanh gọn dứt khoát chút dây dưa.
Huệ Ánh Lam thấy mà khỏi tán thưởng, cũng khiến nàng nhớ bản thời trẻ.
“Chủ tử…” Bà v.ú và xa phu chẳng màng vết thương , vội vàng đến đỡ chủ tử.
Chủ t.ử khi uống linh tuyền thủy , thể mới khởi sắc, định chỉ ở Vân Thành một ngày trở về Càn Việt quốc.
Ai ngờ, để mắt tới.
Theo lý mà , mấy phận của chủ tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-276-nguoi-va-lao-phu-nhan-do-la-co-nhan.html.]
Huệ Ánh Lam sắc mặt tái nhợt, phất tay: “Chưa c.h.ế.t !”
Lời dứt, liền nôn một ngụm m.á.u lớn, ngất .
“Chủ tử…” Hai đều sợ hãi.
Mèo Dịch Truyện
Lăng Tâm chỉ cảm thấy tim thắt , từ tay áo lấy một bầu nước, tới cho Huệ Ánh Lam uống.
Linh tuyền thủy , Huệ Ánh Lam liền mở mắt.
Nàng yếu ớt mỉm : “Lại là ngươi cứu , đa tạ ngươi!”
Lăng Tâm gật đầu: “Ngươi cảm thấy thế nào? Hay là, gặp đại phu xem !”
Nghĩ kỹ , Vân Thành an , e rằng đặt chân tới y quán, giây lát thể bắt .
“Chúng vẫn nên rời khỏi đây ngay trong đêm, chủ tử!” Bà t.ử khuyên nhủ.
Năm đó, tiểu chủ t.ử chính là lạc ở Vân Thành.
Bởi chủ t.ử khi tới đây, luôn ở thêm vài ngày.
Lần cũng ngoại lệ.
Huệ Ánh Lam thấy vết thương họ, cũng đành lòng để họ tiếp tục chịu khổ theo , bèn gật đầu.
Lăng Tâm đưa bầu nước cho bà tử: “Nhớ kỹ cho chủ t.ử nhà ngươi uống, ích cho thể nàng!”
Bà t.ử đáp: “Ta nhớ kỹ!”
Đây là ân nhân cứu mạng của chủ t.ử nhà nàng, lời nàng nhất định nàng sẽ theo.
Lăng Tâm yên lòng họ, vẫn đưa họ tới biên giới, họ qua mới về.
“Lão gia t.ử ?” Nàng lúc mới nhớ Tiêu Dao Vương cùng đợi .
nàng lo lắng.
Trên đời , còn ai thể Tiêu Dao Vương thương.
Nàng thẳng tới nha môn huyện Vân Thành, tìm cái tên Nghiêm đại nhân ch.ó c.h.ế.t .
Đồ khốn sợ là tạo phản?
Một huyện thừa nhỏ nhoi, dám động thủ với của Càn Việt Quốc?
Chẳng đây là gây chiến tranh giữa hai nước ?
Mặc dù hỏi, nhưng nàng đoán phận Huệ Ánh Lam hẳn tầm thường.
Dù đang bệnh, cái khí chất cao quý của bậc bề cũng thể che giấu chút nào.
Trong lúc suy tư, nàng tới nha môn huyện Vân Thành.
Nàng nhảy trong tường: “…”
Trong nha môn một mảnh hỗn loạn, những quan sai bộ khoái gì đó la liệt đất.
Tiêu Dao Vương giữa trung tâm, toát khí lạnh, trong tay xách một lão già gần năm mươi tuổi.
Hai chân lão rũ xuống, như còn xương cốt.
“Lão gia tử, ngươi gì ?” Oán thù đội trời chung ?
Tiêu Dao Vương một chưởng đ.á.n.h xuống, Nghiêm đại nhân mặc quan phục liền bỏ mạng: “Hắn động nên động!”
Khoảnh khắc thấy Huệ Ánh Lam đầy vết thương, trong mắt như bùng lên lửa giận.
Hắn còn chẳng nỡ chạm nàng một chút, thậm chí chuyện với nàng cũng dám lớn tiếng.
Thứ điều , dám phái nàng thương?
Hắn thậm chí nghĩ nàng và Lăng Tâm quen thế nào, chỉ Lăng Tâm ở đó, nàng nhất định sẽ .
Bởi , đầu liền tới nha môn.
Nghiêm đại nhân nhận thư của huyện thừa Nam Huyện, cùng với bạc đưa tới tận cửa.
Đang tính toán bàn bạc với mấy vị đại nhân khác ngay trong đêm, để tiêu diệt hết đám Lăng Tâm, tránh việc họ trở về Kinh Đô Thành cáo trạng với Hoàng thượng.
Nếu bên đó phái binh tới, hoặc để Nhạc thống lĩnh trấn giữ nơi tay xử lý họ, cũng khá khó khăn.
Bất kể kẻ tên Lăng Tâm là của Đại Lý Tự thật , cũng nhất định c.h.ế.t ở đây.
Nào ngờ, thư còn kịp gửi , xách lên ‘tháo xương’, ngay cả cơ hội hỏi cũng cho lão .
Ai tới cũng chẳng ích, cứ thế lôi lão , đ.á.n.h gục tất cả .
Lăng Tâm khẽ động con ngươi, kinh ngạc dị thường: “Ngươi với lão phu nhân là cố nhân?”