Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 262: --- Hôm nay, nàng cũng không định để ả sống sót rời khỏi đây.

Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:21:40
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Quái lạ, ở đây ?

 

Mà trông còn ít nữa.

 

Lăng Tâm khoảnh khắc khi chạm đất, tóm lấy một tảng đá nhô , áp vách tường.

 

Tiêu Dao Vương theo cũng tiếp tục rơi xuống: “Bên ?”

 

Nghe tiếng binh khí va chạm, ít nhất cũng hơn trăm .

 

Bỗng dưng cảm thấy bảo tàng gì đó đều là lừa bịp.

 

“Chúng xuống xem !” Lăng Tâm thì thầm xong, liền nhẹ nhàng tiếp đất .

 

Xung quanh tối, tiếng đ.á.n.h dường như vẫn còn khá xa.

 

“Chỗ là chúng phát hiện , nếu các ngươi , chúng sẽ khách khí !” Người giọng âm trầm và the thé, toát lên vẻ hung ác.

 

“Các ngươi phát hiện là đúng, nhưng đồ vật thì ai thấy đó phần!” Không hề nhượng bộ.

 

Còn hòa giải, là giọng một phụ nữ: “Đừng đ.á.n.h nữa! Đồ vật còn tìm thấy, đ.á.n.h ?”

 

Lăng Tâm: “…” Vẫn tìm thấy !!

 

mà… giọng chút quen tai?

 

“Phải , tránh khi tìm thấy bảo tàng đ.á.n.h !”

 

! Với cái loại ăn một như , lỡ đ.â.m lưng thì ?”

 

Vừa , đ.á.n.h tiếp.

 

Lăng Tâm và Tiêu Dao Vương , đồng thời bay ngoài.

 

Tìm kiếm!

 

Tranh thủ lúc bọn họ đang đ.á.n.h dữ dội, mau chóng tìm bảo tàng.

 

Một tiếng “Đùng!” vang lên từ hướng Lăng Tâm và Tiêu Dao Vương xuống đó.

 

Và lúc , bức tường phía mặt Lăng Tâm đang đột nhiên mở , tầm mắt nàng bỗng sáng bừng.

 

Sáng chói mắt nàng.

 

“…” Nàng bao giờ cảm thấy may mắn đến thế.

 

Cứ như thể là con của trời .

 

Tiểu Đỗ mất nhiều sức lực mới bò dậy từ mặt đất.

 

Hắn ngẩng đầu lên , trong lòng dâng lên một trận sợ hãi.

 

Rơi từ độ cao như xuống mà c.h.ế.t?

 

“Chủ tử, bên hình như đường!” Hắn hướng lên mà hô to.

 

Thành Khang chỉ cảm thấy trong lòng một trận dễ chịu: Như mới đúng chứ!

 

Tiếng hô của Tiểu Đỗ khiến những đang đ.á.n.h đều dừng tay, cảnh giác về phía bóng tối.

 

Ngay đó cùng lao về phía đó.

 

Lúc Lăng Tâm còn cả thời gian suy nghĩ, tay nàng vung lên, đồ vật nhanh chóng thu gian.

 

Trong nháy mắt, tất cả đồ vật trong hang động rộng lớn đều biến mất.

 

Nhìn một cái, hang động quả thực lớn, đến hai mẫu đất.

 

Và, của Thành Khang ở bên ngoài đ.á.n.h với một nhóm khác.

 

“Các ngươi là Thiên Nguyệt Quốc, dám xâm nhập địa phận Nam Cương của chúng ?” Ha Tang khắc nghiệt, hai mắt tràn đầy phẫn nộ và tham lam.

 

Hắn thấy hơn mười rương đồ vật khiêng trong đội của Thành Khang.

 

“Những thứ các ngươi lấy cũng là bảo vật của Nam Cương chúng , các ngươi đang ăn trộm!”

 

Thành Khang ngờ gặp Nam Cương lòng đất.

 

Người Nam Cương khó đối phó, hơn nữa đầu óc cứng nhắc.

 

Chỉ cần vui, là sẽ khiến ngươi trúng chiêu.

 

“Những thứ là chúng tìm thấy trong núi ở địa phận Thiên Nguyệt Quốc, liên quan gì đến Nam Cương của các ngươi!” Y sẽ dâng tặng những thứ đến tay .

 

“Ngươi bây giờ đang đất Nam Cương, thì những thứ đó là của Nam Cương chúng ! Nếu ngươi trả , đừng trách chúng khách khí!”

 

Ha Tang cần của Nam Cương .

 

tìm thấy trong hang động , ai mạnh thì là của đó.

 

Người Nam Cương bọn sẽ sợ Thiên Nguyệt Quốc.

 

Hai bên đ.á.n.h càng lúc càng kịch liệt.

 

Xét về đ.á.n.h đơn thuần, Nam Cương tự nhiên bằng Thành Khang và những khác, thậm chí còn thua kém xa, nhanh đ.á.n.h cho thể chống đỡ.

 

Thấy thắng , Ha Tang bắt đầu dùng chiêu hiểm.

 

Võ công của Nam Cương lợi hại, nhưng một khi cổ độc xuất , ai mà nhượng bộ?

 

Hắn nhắm Tiểu Đỗ đầu tiên.

 

Ngay khi chạm Tiểu Đỗ, Lăng Tâm nhảy tới, kéo Tiểu Đỗ xa.

 

Người mang may mắn cho nàng, hai đều nhờ mà tìm lối .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-262-hom-nay-nang-cung-khong-dinh-de-a-song-sot-roi-khoi-day.html.]

Không thể để gặp chuyện .

 

“Ngươi là ai, dám xen chuyện của ?” Vẻ tàn nhẫn trong mắt Ha Tang lộ rõ.

 

“Lăng Tâm?” Ngọc Linh Lung kinh ngạc chút dám tin, giọng nàng cao vút, chấn động cả hang động vang vọng liên hồi.

 

Lăng Tâm: “…”

 

Nàng lúc mới nhận , đó là tiểu sư của Thiên Duyên Pháp Sư, thảo nào giọng chút quen tai.

 

Chỉ là… nàng đến đây gì? Kho báu ư?

 

“Ngươi đến đây gì?” Ánh mắt thù địch của Ngọc Linh Lung lập tức trào .

 

Nàng Lăng Tâm mắt, cực kỳ mắt!

 

Nàng g.i.ế.c c.h.ế.t nàng, ngay tại đây, lập tức!

 

“Ngươi đến gì, liền đến đó!” Lăng Tâm cảm thấy nữ nhân bệnh nặng.

 

Cứ như thể nàng đào mồ tổ nhà nàng .

 

“Ngươi nơi kho báu?” Ngọc Linh Lung nhíu chặt mày.

 

Nàng nhớ đến bản đồ kho báu thất lạc của Tần gia.

 

thứ đó thể rơi tay nàng? Không thể nào!

 

Hơn nữa, những điều đều quan trọng!

 

Lần ở đó, nàng thể tay hạ cổ Lăng Tâm, xem còn ai thể giúp nàng nữa?

 

Ngọc Linh Lung chăm chú Lăng Tâm, bỏ qua thứ xung quanh.

 

Lăng Tâm thể ý đồ hiểm độc trong mắt nàng , thậm chí còn trả lời câu hỏi của nàng , dù cũng chẳng quan trọng.

 

Hôm nay, nàng cũng hề ý định để nàng sống rời khỏi nơi .

 

Hồi ở Thiện Duyên Tự, vì Thiên Duyên Pháp Sư ở đó, nàng cũng tiện tay g.i.ế.c nàng .

 

Nếu nàng vẫn chịu bỏ cuộc mà tay với , lẽ nào nàng phản kích? Vậy thì đúng là ngốc!

 

Hai bên đối mặt.

 

Cổ độc của Ngọc Linh Lung rục rịch.

 

lúc sắp bùng nổ, Tiểu Đỗ một nữa chạm một cơ quan nào đó, vách đá bên cạnh từ từ mở .

 

Cùng với ánh sáng lấp lánh, tất cả đều dừng tay.

 

Lăng Tâm ở gần nhất, bước một bước.

 

Lòng nàng như nhỏ máu.

 

Kho báu tuy lớn bằng cái , nhưng đồ đạc bên trong hề ít chút nào.

 

Nhiều chằm chằm như , nàng thể trực tiếp thu , quả thực là cực kỳ nhức nhối!

 

“Đại… đại ca!”

 

“Chủ… chủ tử!”

Mèo Dịch Truyện

 

“Ngọc Linh Lung cô nương…” Mọi đều ngây .

 

Nhiều kho báu như , chẳng lẽ là phát tài ?

 

Đánh đ.ấ.m gì nữa?

 

Tất cả chen chúc xông .

 

Trong khoảnh khắc, tất cả đều tiến trong hang động .

 

Keng một tiếng, một cánh cửa đá nặng nề sập xuống.

 

, một ai để ý đến cánh cửa đó.

 

Tiêu Dao Vương: “…”

 

Hắn là đầu tiên phát hiện điều bất thường, tiến đến đẩy cửa nhưng thể mở .

 

“Những thứ ở Nam Cương chúng , chính là của chúng !” Hà Tang bắt đầu la làng.

 

Thành Khang nhếch môi, ánh mắt gian xảo đầy toan tính.

 

Vừa định mở lời, nhưng cảm thấy mặt đất rung chuyển.

 

Ngay đó, sự rung lắc trở nên dữ dội, những khối đá lớn nhỏ từ đỉnh đầu rơi xuống.

 

“Hang động sắp sập !” Có bắt đầu hoảng sợ, nhớ đến cánh cửa đá lớn ở lối .

 

Dùng sức đẩy mạnh, nhưng cánh cửa vẫn bất động.

 

“Mọi mau tìm lối !” Thành Khang vẫn giữ sự bình tĩnh nhất định.

 

Lúc , ai còn đến những bảo vật nữa, chỉ một ý nghĩ duy nhất, đó là sống sót!

 

một , bộ sự chú ý vẫn dồn Lăng Tâm, đó chính là Ngọc Linh Lung.

 

Dù thế nào nữa, nàng cũng g.i.ế.c c.h.ế.t nàng!

 

Nếu thể g.i.ế.c nàng ở Nam Cương, thì về kinh thành càng cơ hội.

 

Lăng Tâm dường như nhận mà vẫn đang chăm chú tìm lối .

 

Chỉ Tiêu Dao Vương ở gần nàng nhất mới thấy nụ thoang thoảng khóe môi nàng.

 

 

Loading...