Xuyên sách mang theo không gian, trên đường chạy nạn gom hết mọi thứ - Chương 261: Kho tàng bảo vật đạm bạc ---
Cập nhật lúc: 2025-12-12 04:21:31
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tim Lăng Tâm bắt đầu đập loạn xạ.
Không cách nào, cho dù là giàu sánh ngang quốc gia, thấy vàng bạc châu báu nàng vẫn khó tránh khỏi trong lòng một trận dâng trào, yêu thích thôi.
Nàng Tiêu Dao Vương đang nghiêm túc tầm bảo.
Vị lão gia vì tìm bảo tàng cũng liều mạng hết sức.
Biết , tiểu nha đầu đó thích mà!
Thành Khang tuy vẫn chiếc kiệu đơn sơ, nhưng y một khắc nào rảnh rỗi, liên tục chỉ huy thuộc hạ.
Y lượn lờ ở đây hơn nửa năm trời mà vẫn thu hoạch gì.
Sáng nay, khi thấy Lăng Tâm, vì y cảm thấy chỉ cần cùng nàng thì chắc chắn sẽ tìm thấy.
Thế là, một vốn bao giờ chịu hợp tác với ai như y đầu tiên đưa lời mời.
Lăng Tâm bảo tàng bao nhiêu, nếu nhiều thì nàng ngại chia một chút.
Nếu Thành Khang và những khác, nàng cũng chắc tìm thấy nhanh đến .
Nếu ít thì xin ! Ai bản lĩnh đó hưởng.
Nàng cẩn thận quan sát xung quanh, chỉ thấy cây cối xanh um.
Còn của Thành Khang thì đang lật tìm đất.
Lăng Tâm định bước tới nhắc nhở họ đừng bỏ qua những cây đại thụ.
Ai ngờ chân nàng khẽ chao đảo, nàng liền nhanh chóng rơi xuống.
Thì , là một tên tiểu của Thành Khang, vì việc mệt mỏi nên thuận thế dựa một cái cây, tay y cứ thế tình cờ chạm một thứ gì đó.
Cơ quan cứ thế tình cờ mở .
Càng tình cờ hơn, vị trí Lăng Tâm đang chính là lối bảo tàng.
“Tiểu nha đầu!” Tiêu Dao Vương lập tức nhảy theo nàng.
Lăng Tâm hề hoảng sợ.
Nàng vận nội lực khống chế cơ thể, tiện tay tóm lấy một vật nhô bên cạnh.
Sau vài động tác nhảy xuống, nàng vững vàng tiếp đất.
Tiêu Dao Vương cũng theo hạ xuống.
Chàng chút sợ hãi.
Ngay khi Lăng Tâm đột ngột rơi xuống, tim thắt , cảm giác như sắp mất .
“Chúng hình như tìm thấy !” Lăng Tâm hớn hở .
Tiêu Dao Vương: “…” Quả nhiên là mê tiền!
Dù rõ biểu cảm mặt nàng, nhưng chỉ giọng thôi cũng nàng vui mừng đến nhường nào.
“Để !” Tiêu Dao Vương với vẻ ghét bỏ.
Trong lòng Lăng Tâm gặp nguy hiểm.
Lăng Tâm bám sát phía , lấy từ trong gian một chiếc đèn pin cường quang: “Cẩn thận một chút!”
Hai phớt lờ tiếng Thành Khang la hét phía .
Thành Khang thầm nghĩ .
Hoặc là hai gặp chuyện, hoặc là họ nuốt trọn.
Cuối cùng, y thấy giọng Lăng Tâm nhỏ vọng lên từ bên : “Chúng hình như tìm thấy !”
Thành Khang: “…”
Y chút dám tin.
Tìm kiếm lâu như , thật sự tìm thấy .
thấy chẳng gì dám tin.
Y vốn dĩ cảm thấy theo Lăng Tâm thì sẽ tìm thấy, nên mới hợp tác với nàng.
Quả nhiên, sự lựa chọn của y sai.
“Người , thả dây xuống!” Trang của bọn họ đều mang theo cả.
Bên …
Lăng Tâm cùng Tiêu Dao Vương ngang một nén nhang, suýt nữa thì nghi ngờ tìm sai.
Cứ thế là sắp khỏi phạm vi bản đồ kho báu .
“Tiểu nha đầu, phía …” Tiêu Dao Vương nhắc nhở.
Lăng Tâm về phía , thấy một cánh cửa đá lớn nặng nề.
“Ha ha! Chúng tìm thấy ?!” Nàng thể kìm nén sự hưng phấn trong lòng.
Nàng sắp thấy kho báu trong truyền thuyết ?
“Nàng đừng vội, đợi xác định an hãy !” Tiêu Dao Vương kiểm tra xung quanh cánh cửa một lượt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-mang-theo-khong-gian-tren-duong-chay-nan-gom-het-moi-thu/chuong-261-kho-tang-bao-vat-dam-bac.html.]
Thông thường những nơi như thế đều cơ quan, chỉ cần bất cẩn một chút cũng thể mất mạng.
Lăng Tâm: “…Có cơ quan cũng sợ, để !”
Nàng gian mà, nếu phát hiện gì bất , gian tuyệt đối an .
Tiêu Dao Vương nào chịu, trực tiếp kéo mạnh cánh cửa .
Cánh cửa sắt nặng nề phát tiếng động trầm đục.
Khi cánh cửa đá mở , những cột lửa hai bên tường lượt sáng bừng.
Và từ những lỗ nhỏ bên đèn, khói trắng phun .
Tiêu Dao Vương vội lùi , dùng tay áo che mũi.
Lăng Tâm đưa mặt nạ phòng độc cho .
Khói nhanh chóng tan .
Hai mới tháo mặt nạ phòng độc, tiếp tục .
Chưa bao xa, theo tiếng “ầm ầm”, cánh cửa đá phía tự động đóng .
Lăng Tâm: “…” Nàng thật sự Thành Khang !
Không quan tâm phía , nàng tập trung chú ý về phía .
Tiêu Dao Vương vẫn phía , nàng cần cảnh giác lúc, nếu bất trắc tránh , nàng sẽ nhanh chóng đưa Tiêu Dao Vương gian.
Đi hơn hai mươi mét, phía đột nhiên trở nên rộng rãi, ước chừng hơn hai trăm mét vuông.
Bên trong nhiều rương lớn nhỏ, một rương mở nắp, những vật phẩm vàng óng ánh hiện mắt.
Lăng Tâm: “…” Hừ! Chỉ thôi ?
Đó là suy nghĩ đầu tiên của nàng.
Nàng còn tưởng khó khăn lắm, vượt qua bao nhiêu cửa ải mới thấy, thế thì quá dễ dàng .
Hơn nữa, chỉ một trăm cái rương, đây là kho báu nghèo nàn nhất mà nàng từng thấy.
Còn bằng một góc nhỏ trong gian của nàng nữa.
Tiêu Dao Vương: Tiểu nha đầu , cũng ít !
Chỉ chừng thứ thôi, đủ để vô tranh giành đến liều mạng .
Lăng Tâm thu phần lớn gian, chỉ để hơn mười cái rương, để tránh Thành Khang sẽ nghi ngờ.
“Tiểu nha đầu… chỗ !” Tiêu Dao Vương chỉ một bức tường, đó vài hàng chữ.
Sau khi xong, Lăng Tâm chút: “…”
Thì , những đời cố tổ phụ của Tần Vi Ương, khi cướp đoạt mấy đoàn thương buôn lớn ở biên giới Nam Cương và Thiên Nguyệt Quốc, vận chuyển bộ bảo tàng giấu Thiên Sơn.
Thậm chí còn khắc bản đồ kho báu lên bốn đứa cháu trai của .
Lăng Tâm chỉ , đây tuyệt đối là do tác giả để cho cô con gái cưng Tần Vi Ương của .
Nếu , cha hoặc ông nội của Tần Vi Ương tại bản đồ kho báu trong tay mà vẫn chịu tìm?
Vừa thu sự chú ý từ những dòng chữ , Tiêu Dao Vương nhắc nhở: “Bọn họ tới !”
Lăng Tâm cũng thấy động tĩnh.
Rất nhanh đó, Thành Khang dẫn của đến.
Y vẫn chiếc kiệu đơn sơ, cũng hề vẻ chật vật.
Tuy nhiên, chút sốt ruột là thật.
Nhìn thấy chỉ hơn mười rương đồ vật, trong mắt y thoáng qua vẻ thất vọng.
Vì thứ , y tốn nhiều sức lực và bạc, ở chỗ khói mù, còn tổn thất bốn : “Cái nhà họ Tần chắc là đồ con nhà nghèo, chút đồ vật thế mà đáng để giấu kín đến ?”
Y nghi ngờ.
Không nghi ngờ Lăng Tâm và những khác, mà là nghi ngờ kho báu của nhà họ Tần chỉ một nơi .
Không chỉ y, Lăng Tâm cũng suy nghĩ , và nàng bắt đầu tìm kiếm.
Mèo Dịch Truyện
Thành Khang thấy , lập tức lệnh cho thuộc hạ của cũng bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Lăng Tâm đến một chỗ đây từng đặt rương, dậm dậm chân, bên trống rỗng, âm thanh khác hẳn so với mặt đất khác.
Chưa kịp nghĩ nhiều, nàng cảm thấy mặt đất bên mở .
Nàng thuận thế rơi xuống, tuy thể nhảy lên tránh né, nhưng nàng .
Ai bên bảo tàng gì .
Lần , cũng là tên tiểu tư sơ ý Lăng Tâm rơi xuống , vô tình chạm một tảng đá lớn.
Hắn thật sự cố ý, hoảng sợ!
Lăng Tâm định trọng tâm rơi xuống của .
Lần sâu hơn một chút, rơi xuống sâu chừng năm sáu mươi mét.
Chưa chạm đáy, thấy tiếng binh khí va chạm “binh binh bang bang” vọng lên từ bên .