Đường Thư Bạch ngẩng dậy, "Ta tìm Tuần Chi."
Vừa dứt lời, y liền tiến đến giá sách. Đường đại phu nhân chỉ khẽ ừ một tiếng, song vẫn yên chẳng động đậy. Đường Thư Bạch : "Phu nhân cứ lo việc của nàng ."
Đường đại phu nhân khẽ mà như y, ánh mắt đó khiến Đường Thư Bạch khỏi rợn tóc gáy. "Vẫn... vẫn còn chuyện gì ?"
Đường đại phu nhân liếc mắt về phía góc giá sách, đó hừ lạnh một tiếng xoay ly khứ. Đường Thư Bạch sờ mũi, tiến đến giá sách, cúi lấy một vò hảo tửu giấu kỹ nơi khe hở giữa bình hoa và giá sách. Đây vốn là vật quý của y, nếu vì e rằng lát nữa Tề Lương Sinh sẽ chịu một phen đả kích nặng nề, y tuyệt sẽ lấy nó .
Hai năm về , y từng lâm trọng bệnh một phen, khi hồi phục, đại phu dặn dò y nên hạn chế tửu lượng. Bởi thế, Đường đại phu nhân luôn quản thúc việc y uống rượu nghiêm ngặt. Y đường hoàng mang rượu khỏi thư phòng, dẫu phu nhân cũng y giấu rượu, hà tất giấu giếm thêm nữa.
Ngồi kiệu đến Tề phủ, tiểu sai vặt gác cổng trông thấy y, liền vội vàng tiến lên nghênh đón. Đường Thư Bạch ôm vò rượu bước trong. Một lát , y mặt tại thư phòng của Tề Lương Sinh. Trưởng tử của Tề Lương Sinh, Tề Hòa Nguyên, cũng đang mặt. Vừa thấy y, Tề Hòa Nguyên liền vội vã dậy hành lễ.
Tề Lương Sinh đoán Đường Thư Bạch đến đây để hồi âm, bèn lệnh Tề Hòa Nguyên lui . Trong phòng, chỉ còn hai . Tề Lương Sinh lòng nóng như lửa đốt, đáp lời của Đường Thư Nghi. Quen Đường Thư Bạch từ thuở nhỏ, chẳng cần giả vờ bình tĩnh mặt cố nhân, trực tiếp hỏi: "Thế nào ?"
Đường Thư Bạch trông thấy vẻ sốt ruột của , thầm thở dài trong lòng. Y đặt vò rượu lên bàn, cất lời: "Hãy sai mang thêm chút mồi nhắm rượu, chúng nhâm nhi chuyện."
Tuy Tề Lương Sinh đang vô cùng sốt ruột, nhưng Đường Thư Bạch mở lời như thế, đành gấp gáp sai chuẩn mồi nhắm rượu mang lên. Xong xuôi, Đường Thư Bạch, hỏi: "Giờ thì thể rõ chứ?"
"Tuần Chi !" Đường Thư Bạch cẩn trọng sắp xếp lời lẽ trong lòng, khẽ : "Ngươi và Thư Nghi hợp đôi."
Tề Lương Sinh chỉ cảm thấy trái tim đang treo lơ lửng như giáng một đòn chí mạng, vỡ tan tành. Chàng lắp bắp năng lộn xộn: "Vì ... Vì phù hợp? Chúng môn đăng hộ đối, tuổi tác tương đồng, ... dung mạo cũng chẳng tệ, quan vị cũng thấp kém. Ta... thực lòng ngưỡng mộ nàng, thật sự đỗi tâm duyệt nàng..."
"Tuần Chi." Đường Thư Bạch đưa tay vỗ vai , : "Ban đầu cũng từng nghĩ, nếu hai ngươi nên duyên, Thư Nghi cũng xem như một chỗ dựa vững chắc."
" !" Tề Lương Sinh lập tức phụ họa, giọng đầy hi vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-260.html.]
" nếu ngẫm nghĩ kỹ càng," Đường Thư Bạch cất lời, "Ngày tháng Thư Nghi gả về nhà ngươi, e rằng chẳng thể bằng hiện giờ."
"Làm... Làm thể?" Đến cuối cùng, giọng Tề Lương Sinh mang theo một nỗi hoài nghi, chất chứa bất an.
Lúc , mồi nhắm rượu cũng bày biện. Đợi khi tiểu sai vặt đặt xong lui , Đường Thư Bạch rót cho một chén rượu, : "Những kẻ như chúng , dĩ nhiên chẳng thiếu thốn tiền bạc. Phủ Vĩnh Ninh hầu tài phú sung túc, cuộc sống hiện tại của Thư Nghi cũng thuộc hàng phú quý an nhàn. Sau khi về nhà ngươi, cũng sẽ y như thế."
"Hơn nữa, dẫu cho Tiêu Hoài qua đời, Thư Nghi thiếu chút nghi trượng, nhưng phủ Vĩnh Ninh hầu giờ đây đều thuận theo ý , gì thì nấy, tự do tự tại. Đến nhà ngươi, liệu nàng còn như chăng?"
Sắc mặt Tề Lương Sinh hiện rõ vẻ chán nản, trầm mặc một lời.
Đường Thư Bạch chẳng đợi đáp lời, tiếp tục : "Nếu về nhà ngươi, kể đến việc chuyện đều hỏi ý kiến của ngươi, riêng việc mỗi ngày cung kính phụng dưỡng mẫu ngươi là một gánh nặng. Con sống cùng , khó tránh khỏi những mâu thuẫn, va chạm. Dẫu cho ai đúng ai sai, cũng đều khiến lòng chẳng thể an yên."
Lưng Tề Lương Sinh khẽ trùng xuống, vẫn trầm mặc đáp.
Đường Thư Bạch thở dài, tiếp: "Lại đến các con của ngươi, đến lúc đó là kế mẫu. Dù đối đãi với chúng nặng nhẹ, e đều chẳng thỏa. Cho dù thông tuệ, khéo léo xử lý, thì vẫn hao tâm tổn trí để giải quyết những việc . Còn hai vị thất của ngươi, cũng ứng phó..."
Lưng Tề Lương Sinh cúi gập. Chàng Đường Thư Bạch : "Cuộc sống của Thư Nghi hiện giờ dễ dàng gì, nhưng nàng cha chồng, những hài tử tuy đôi lúc bướng bỉnh, nhưng đều là cốt nhục sinh, đánh mắng nuông chiều cũng ai dám trách. Hơn nữa, ngươi thử xem những chuyện Thư Nghi gần đây, tâm cơ, thủ đoạn của nàng quả thực chẳng kém cạnh ngươi chút nào..."
"Thư Bạch, thôi đừng nữa. Là vọng tưởng quá nhiều."
Giờ khắc , trái tim Tề Lương Sinh như tan vỡ. Đây lẽ là đầu tiên nếm trải cảm giác thất bại và đả kích sâu sắc đến . Dẫu thuở niên thiếu gia tộc suy bại, song so với bình dân cũng xem như phú quý. Trong đời, từng chịu cảnh khốn khó.
Mà từ nhỏ bộc lộ sự thông minh hơn , thiên tư học hành, đường khoa cử cũng một mạch thuận buồm xuôi gió. Sau bước chân quan trường, tuy dám việc đều thuận buồm xuôi gió, song cũng từng trải qua quá nhiều gian nan, khúc triết.
Đối với Đường Thư Nghi, thật sự đem lòng ái mộ. Chàng khát khao kề bên nàng, y hệt như thuở đầu khao khát đỗ đạt khoa cử, khát vọng một nữa chấn hưng gia tộc. Từ khoảnh khắc động lòng với nàng, tưởng tượng bao nhiêu viễn cảnh khi ở chung. Chàng tin rằng, khi ở bên nàng, nhất định thể cùng nàng cầm sắt hòa minh, một đời ân ái.
Song, lời Đường Thư Bạch khiến tỉnh ngộ, nhận quá đỗi tự phụ, cứ mặc nhiên cho rằng phu quân nàng khuất núi, cuộc đời nàng hẳn chật vật, mà chính bản thể ban cho nàng một cuộc sống hơn.