Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa - Chương 237

Cập nhật lúc: 2025-09-15 01:09:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phủ Vĩnh Ninh hầĐường Thư Nghi cầm lấy thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên cổ Tiêu Ngọc Châu. Thuốc mỡ Hoàng hậu ban tặng, nàng dám dùng, dẫu quý báu đến mấy, nàng cũng nào dám tùy tiện dùng. Ai trong đó ẩn chứa điều gì bất trắc.

"Vài ngày nữa sẽ lành lặn thôi, chắc chắn sẽ để sẹo vết." Đường Thư Nghi dịu dàng với Tiêu Ngọc Châu, nhớ những lời con bé mạnh mẽ thốt mặt Hoàng đế, nàng khẽ nở nụ : "Hôm nay Ngọc Châu biểu hiện vô cùng xuất sắc, đặc biệt là những lời mặt Hoàng thượng."

Tiêu Ngọc Châu mẫu khen ngợi, nở nụ tươi tắn. Tiêu Ngọc Minh ở bên cạnh hỏi: "Ngọc Châu điều gì ?"

Đường Thư Nghi những lời Tiêu Ngọc Châu , Tiêu Ngọc Minh xong liền giơ ngón tay cái tán thưởng. Tiêu Ngọc Thần cũng mỉm cất lời: "Cho nên, phong hiệu quận chúa của Ngọc Châu là do chính tranh thủ ."

Trên mặt Đường Thư Nghi hiện rõ nét tự hào: "Chẳng ."

Tiêu Ngọc Châu khen ngợi đến độ ngượng ngùng: "Con cũng là học hỏi từ mẫu ."

Đường Thư Nghi , bật thành tiếng: "Ôi chao, cũng phần công lao của !"

Bốn con cùng đùa vui vẻ. Ngay lúc , Triệu quản gia bỗng đến, báo thánh chỉ và phần thưởng trong cung đến. Đường Thư Nghi dậy dẫn ba đến tiền viện tiếp chỉ. Thánh chỉ sắc phong Tiêu Ngọc Châu quận chúa đến, ban thưởng gồm những vật phẩm từ Hoàng thượng, Hoàng hậu, cùng các vị nương nương ở mỗi cung điện.

Đường Thư Nghi sai cất giữ khối lượng lớn vật phẩm quý giá kho, còn đặc biệt dặn dò, lập sổ sách riêng ghi chép cho Tiêu Ngọc Châu. Tất thảy những thứ đều ghi chép cẩn thận sổ của con bé. Về , đây sẽ là bộ của hồi môn của con bé.

Mẫu tử bốn nữa trở về Thế An Uyển, quây quần cùng , bàn luận về sự việc xảy . Những gì họ bàn luận, xét cũng chẳng mấy sai khác lời Đường Quốc Công và Đường Thư Bạch. Dù dám vọng tưởng Đại Lý Tự sẽ thực sự rõ ngọn ngành, song cũng tuyệt đối thể tùy tiện chọn lấy một cung nữ thái giám để chịu tội .

"Xét cho cùng, chuyện đều xoay quanh cuộc tranh giành ngôi vị." Đường Thư Nghi : "Việc các Hoàng tử, Hoàng phi tranh giành là chuyện riêng của họ. Chúng về phe nào, cũng thể để lợi dụng. Về , phàm là chuyện liên quan đến Hoàng gia, đều cực kỳ cẩn trọng. Lòng những kẻ trong cung hiểm sâu tựa cái sàng, chỉ sơ sẩy một ly là tính kế."

Ba gật đầu.

"Ngọc Thần nhi, con hãy bắt đầu sắp xếp hành lý cho chuyến , chuyện trong phủ, con chẳng cần bận tâm." Đường Thư Nghi .

Tiêu Ngọc Thần hiện rõ vẻ áy náy, gật đầu : "Ngày mai sẽ bắt tay chuẩn ."

Đường Thư Nghi khẽ ừm một tiếng, đoạn với Tiêu Ngọc Minh: "Thái độ của con khi thẩm vấn cung nữ hôm nay, Hoàng thượng hẳn . Thời gian tới, hãy ngoài du ngoạn nhiều hơn một chút, cứ như rêu rao khắp chốn ."

"Dạ, ngày mai sẽ dẫn Tề Nhị, Nghiêm Ngũ cùng xuất phủ du ngoạn." Tiêu Ngọc Minh đáp.

" đừng gây họa, cũng thể lơ là việc luyện võ." Đường Thư Nghi nhắc nhở.

"Nương cứ yên lòng, nhất định sẽ chăm chỉ." Tiêu Ngọc Minh . Sự việc hôm nay khiến một nữa ngộ , nếu và Tiêu Ngọc Thần nỗ lực, trong tay nắm thực quyền, về sẽ càng khác ức hiếp.

Đường Thư Nghi thấy trời tối, liền phân phó hai trở về nghỉ ngơi, còn Tiêu Ngọc Châu đêm nay sẽ ngủ cùng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-237.html.]

Hai con giường, Đường Thư Nghi một tay vỗ về lưng Tiêu Ngọc Châu, thủ thỉ : "Dẫu gặp chuyện liên quan đến Hoàng gia cẩn trọng, nhưng con chẳng cần e sợ họ. Dẫu là Hoàng gia cũng tuân theo lẽ ."

"Tựa như hôm nay, Hoàng thượng qua loa đại khái, kiên quyết yêu cầu thẩm tra, ngay cả Hoàng thượng cũng chẳng thể thẩm vấn, bởi chúng lý lẽ. Đương nhiên, Hoàng thượng tất sẽ bất mãn, thể tìm cớ trừng phạt chúng . Thế nhưng, chúng ngoại công của con chỗ dựa, còn công lao của phụ tổ và phụ con, Hoàng thượng cũng chẳng thể tùy ý tìm cớ xử lý chúng ."

"Song chúng thể mãi mãi dựa dẫm ngoại công của con, dựa công lao của phụ tổ và phụ con. Ngoại công của con sẽ già yếu, chiến công của phụ tổ và phụ con sẽ dần chìm quên lãng. Bởi , chúng tự cường đại."

"Ta hiểu , nương. Về nhất định sẽ cẩn trọng, cũng sẽ khắc khổ học tập." Tiêu Ngọc Châu đáp.

Đường Thư Nghi mỉm : "Phải, riêng những thứ nữ công, cầm kỳ thi họa , nếu con thích cũng chẳng cần học."

Tiêu Ngọc Châu rúc rích: "Ta học theo cách hành sự của nương."

Đường Thư Nghi véo mũi con bé: "Được thôi, nương sẽ dạy cho con."

Sáng hôm , Đường Thư Nghi và các con dùng bữa sáng xong lâu thì Đường Đại phu nhân liền ghé thăm phủ. Sau khi an tọa, nàng liền kéo Tiêu Ngọc Châu gần để xem xét vết thương cổ con bé. Qua một đêm, vết bầm tím hằn rõ hơn, trông càng nặng nề. Đường Đại phu nhân vẻ mặt đau xót, song miệng vẫn cố : "Vết thương tuy đáng sợ, nhưng khi lành sẽ chẳng lưu sẹo, Ngọc Châu của chúng về vẫn là một tiểu mỹ nhân thanh tú."

Tiêu Ngọc Châu tủm tỉm : "Nương của cũng như ."

Đường Đại phu nhân nắm lấy tay con bé, sang với Đường Thư Nghi: "Đứa bé trưởng thành hơn nhiều , tính cách cởi mở, đại độ."

Nếu là một tiểu cô nương tâm tính vững vàng, gặp chuyện như , e rằng dọa đến thất thần, thể rời giường, mà nha đầu vẫn còn thể tươi .

Đường Thư Nghi giờ từng keo kiệt lời khen dành cho con trẻ, cũng khen ngợi Tiêu Ngọc Châu ngớt. Đường Đại phu nhân thấy hai con chẳng mảy may ảnh hưởng bởi chuyện xảy hôm qua, vẫn giữ nguyên vẻ thường ngày, liền yên tâm.

Nàng Đường Thư Nghi nay hành sự đều che giấu Tiêu Ngọc Châu, cũng bảo con bé tránh mặt, liền trực tiếp kể cuộc chuyện giữa Hoàng thượng và Tề Lương Sinh, chuyện Tề Lương Sinh thư cho Đường Quốc Công, đó : "Phụ dặn chuyển lời đến rằng, trong thời gian đừng hạn chế Ngọc Minh, hãy để nó ngoài du ngoạn."

Đường Thư Nghi ngờ rằng Tề Lương Sinh dám ở mặt Hoàng thượng, giúp Tiêu Ngọc Minh che đậy chuyện . Vị Tề đại nhân thật ý tứ, càng chú tâm bồi dưỡng Tề Nhị.

"Ta cũng suy xét đến việc ," nàng lên tiếng, "Hôm dặn dò nó, ngoài cứ phô trương thanh thế mà tùy ý loạn."

Đường Đại phu nhân xong liền bật : "Ngọc Minh cũng trở nên hiểu chuyện hơn nhiều, những ngày tháng của vẫn còn ở phía ."

"Ngày tháng hiện tại của cũng tệ." Đường Thư Nghi thật lòng , nàng thật sự cảm thấy cuộc sống hiện tại của chút khó khăn nào.

Nhiều vẫn cho rằng, Tiêu Hoài mất, một nuôi dưỡng ba hài tử, cha , cuộc sống trôi qua lắm gian truân. Song cảm thấy cuộc sống hiện tại viên mãn.

Loading...