Hơi thở của Huyền Hàn ngày càng yếu, thể đáp nữa.
Mấy lão già còn diệt cỏ tận gốc, Vân Uyên và Cố Hoan khó địch đám đông, cuối cùng họ khống chế.
Kiếm đ.â.m thẳng n.g.ự.c , nhưng lạ, đau.
Viên Tị Trần Châu từ trong cơ thể Huyền Hàn bay nhanh về phía , chui cơ thể .
đột nhiên cảm thấy bực bội, g.i.ế.c .
Muốn g.i.ế.c tất cả .
Tại chúng gì sai, tại diệt cỏ tận gốc.
gầm lên, rút kiếm khỏi cơ thể, vô ánh sáng vàng từ cơ thể tuôn , tất cả đều vững, nôn máu.
Người của Liên Vân Tông đều trọng thương, bỏ Vân Uyên và Cố Hoan rời .
Cố Hoan mắt đỏ hoe nắm lấy cổ tay .
cô , nước mắt ngừng chảy xuống khóe mắt: "Hoan Hoan, đau quá."
"Tớ phân biệt , rốt cuộc là vết thương đang đau, là vì đỡ kiếm cho tớ mà đau lòng."
***
Cố Hoan đỡ về Xuân Tiêu Các, cây thược d.ư.ợ.c ngoài cửa giẫm nát còn hình dáng gì.
giường, Cố Hoan băng bó vết thương cho .
đặt Huyền Hàn trong lòng bàn tay, là một con rắn nhỏ màu xanh biếc, trong lòng bàn tay lạnh buốt.
xoa đầu , : "Sau chúng sẽ định cư ở đây, chuyện bên ngoài đều liên quan đến chúng nữa."
Hắn yếu ớt lắc đầu coi như đáp .
"Em còn hỏi , phụ nữ giống em là ai, nhưng cũng quan trọng nữa , cứu em, còn em là vợ của , em nhớ hết ."
Hắn vẫn lắc đầu.
"Anh thể đừng c.h.ế.t ?"
Lần lắc đầu, chỉ chằm chằm .
Vân Uyên ngừng truyền nội lực cho Huyền Hàn, nhưng vẫn vô ích.
Vân Uyên thở dài: "Tị Trần Châu là do Long Đảm hóa thành, dùng Tị Trần Châu của Liên Vân Tông để kéo dài mạng sống, điều đó nghĩa là Long Đảm của ..."
Vân Uyên hết lời, nhưng hiểu ý .
Long Đảm của Huyền Hàn mất từ lâu .
"Bây giờ viên Tị Trần Châu đó hiểu cơ thể cô, còn ảnh hưởng gì đến cô ."
đáp Vân Uyên, xoa đầu Huyền Hàn, vẫn dùng đuôi rắn quấn lấy ngón áp út của , dường như đang an ủi .
đuôi rắn ngón tay ngày càng lỏng, cuối cùng từ từ rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-not-chu-sa-cua-dai-ma-dau-phan-dien/chuong-6.html.]
ôm ngực, đột nhiên nhớ lời Vân Uyên .
Anh Tị Trần Châu ở trong cơ thể .
, Tị Trần Châu.
trực tiếp đưa ngón tay vết thương, nhưng cảm thấy vết thương đủ sâu, tự đ.â.m thêm một nhát n.g.ự.c .
Cố Hoan giơ tay ngăn , khẽ mỉm với cô , cô hiểu, cô buông tay, cô quả nhiên buông tay.
"Cố Hoan, nếu thể trở về, ơn với bố tớ, tớ ở đây, chuyện đều ."
"Cuối cùng, xin , hãy cứu ."
Khoảnh khắc đó đang nghĩ gì nhỉ.
Có lẽ đang nghĩ, nếu thể cứu Huyền Hàn thì nhất.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Nếu cứu , cùng c.h.ế.t cũng .
Khoảnh khắc cuối cùng mất ý thức, chỉ nhớ Vân Uyên một câu: "Tị Trần Châu nhận chủ ."
dường như c.h.ế.t tâm, , viên châu đó sẽ ngoài nữa.
cam chịu đặt Huyền Hàn lên vết thương n.g.ự.c , từ từ nhắm mắt .
***
Khi tỉnh dậy nữa, đang ở trong một hang động xa lạ.
sờ lên cơ thể , dường như thương gì.
Nhìn quanh một lượt, mới phát hiện xa một đang .
Có lẽ là nhận tỉnh, đó nhanh chóng về phía .
gương mặt , trừng lớn mắt, khàn giọng : "Huyền Hàn?"
Hắn sững , đôi mắt xoay mấy vòng: "Sao cô tên ?"
"Anh nhớ em ?"
Hắn lắc đầu: " từng gặp cô, mà nhớ . Vừa cô đột nhiên ngã cửa nhà , sợ c.h.ế.t khiếp."
kìm mũi cay xè, nước mắt lưng tròng, cuối cùng vẫn nhịn ôm chầm lấy mà .
Hắn vỗ nhẹ lưng , dịu dàng : "Tiên nữ tỷ tỷ, cô là tình kiếp mà ông trời sắp đặt để ngăn cản hóa rồng ?"
"Vừa nãy cô từ trời rơi xuống thật , chỉ là đỡ cô, để cô ngã chổng vó."
Hắn hóa rồng, nghĩa là đến thời điểm Huyền Hàn hóa rồng.
Có chỉ cần tìm hiểu rõ vì long đảm của mất , đến mức dùng Tị Trần Châu để duy trì mạng sống, thì thể ngăn chặn tất cả những điều ?
Long đảm , sẽ trộm Tị Trần Châu, trộm Tị Trần Châu sẽ trận đại chiến đó, sẽ tất cả những chuyện .