Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:03:50
Lượt xem: 34

Cậu nhóc nghiêm nghị nói, còn quơ nắm đ.ấ.m lên, trông vừa đáng yêu lại vừa ngây thơ, Lạc Di bật cười: “Chúng ta phải làm người văn minh, tiên lễ hậu binh biết không, nói chuyện không thông thì mới đánh chết.”

Hiệu trưởng nghe hai chị em trò chuyện mà cạn lời, dạy trẻ em như thế cũng được sao?

Cuối cùng cảnh sát cũng tới, Vương Hải Yến lập tức tố cáo trước: “Trò này là kẻ trộm, đã ăn trộm tiền của tôi.”

Bà ta liến thoắng bôi nhọ, nói Lạc Di thành một đứa trẻ bất trị hư đốn chuyện gì cũng dám làm.

Cảnh sát ngó sang Lạc Di, cô bé vận bộ đồ cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ, móng tay cũng sạch tinh tươm chứ không nhét đầy bùn đất như những đứa trẻ khác, đôi mắt to chớp chớp ngây thơ, lông mi dài, diện mạo thanh tú, đang khẽ mím môi, trông như thể vừa phải chịu tổn thương và ấm ức lắm.

Và tất nhiên, hoàn toàn không giống một đứa trẻ biết trộm tiền.

Hiệu trưởng nghe không nổi nữa, bèn cau mày cắt ngang: “Cô là một giáo viên, hãy chú ý hành vi cử chỉ của mình.”

Vương Hải Yến hùng hổ: “Giáo viên cũng là người, cũng sẽ cảm thấy tổn thương và bất công, đương nhiên, là một giáo viên nên tôi cũng có trách nhiệm giáo dục Lạc Di, để tránh cho trò ấy ngày càng trở nên tha hóa…”

Không đợi bà ta nói hết câu, Lạc Di đã mất kiên nhẫn, nhấc tay nghiêm túc nói với cảnh sát: “Thưa chú cảnh sát, cháu chưa từng đụng vào những tờ tiền này.”

Vương Hải Yến cười lạnh: “Mày nói chưa đụng thì là chưa đụng thật à, chứng cứ đâu?”

Nào có chứng cứ gì chứ? Tội này, con ranh kia phải nhận chắc rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-99.html.]

Lạc Di thậm chí chẳng thèm liếc nhìn bà ta lấy một cái, chỉ bình thản nhìn cảnh sát: “Cháu biết vân tay của mỗi người là độc nhất vô nhị, từ thời Đường đã bắt đầu có lệ rằng các loại văn tự mua bán hay khế ước đều phải ấn dấu vân tay bằng mực đỏ, đây là căn cứ trọng nhất nhất để xác định thân phận có đúng không ạ?”

Cảnh sát hết sức kinh ngạc, cô nhóc này biết nhiều ghê: “Đúng vậy.”

Lạc Di hơi nhếch miệng, sắc mặt càng trầm tĩnh: “Cháu có biết Tống Từ, chuyên gia khám nghiệm tử thi thời Tống từng để lại một bản ghi chép gọi là ‘Tẩy oan lục’, trong đó ghi lại biện pháp sử dụng vân tay để phân biệt thân phận, có đúng không ạ?”

Chú cảnh sát càng nghe, mắt càng trợn to, ối chà, biết cả ‘Tẩy oan lục’ luôn cơ, còn biết cả Tống Từ, học sinh tiểu học bây giờ lợi hại ghê: “Đúng.”

Hiện trường rơi vào tĩnh lặng, tất cả đều nghe đến ngây người, trước mắt như vừa mở ra một cánh cửa dẫn đến thế giới mới.

Nào vân tay, nào ‘Tẩy oan lục’, nào khám nghiệm tử thi, đó là cái gì, sao bọn họ lại nghe không hiểu? Nhưng Lạc Di lại hiểu hết!

Giữa người với người, vì sao lại có chênh lệch lớn đến thế?

Đôi mắt sáng lấp lánh của Lạc Di như bừng hẳn lên: “Cháu biết có một loại kĩ thuật gọi là giám định vân tay, chỉ cần người sống từng chạm vào tờ tiền này là sẽ để lại vân tay, chưa từng chạm vào thì sẽ không có, đúng không ạ?”

Mấy chú cảnh sát đã phục lăn, đây chắc chắn không phải một đứa trẻ bình thường, nhất định phải là một thần đồng có tri thức cực rộng: “Đúng.”

Nhưng vấn đề là, kĩ thuật này còn chưa được phổ biến ở trong nước, muốn làm giám định rất khó.

Lạc Di cong cong khóe miệng, nở nụ cười tươi: “Cho nên chuyện này đơn giản lắm, chỉ cần cầm tiền này đi giám định là được, có hay không có vân tay của cháu là ra chuyện ngay, khoa học có thể trả lại cho cháu sự trong sạch.”

Loading...