Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 989
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:01:22
Lượt xem: 11
Nhưng không có cách nào thuyết phục được tên đầu trọc: “Vậy chuyện của Blake giải thích thế nào đây? Anh ta cũng là thiên tài.”
Cục trưởng hơi nhíu mày: “Có lẽ anh ta thật sự bị bắt cóc, ai mà không muốn cướp lấy người như vậy đi chứ?”
Tên đầu trọc lập tức hỏi ngược lại: “Những thứ bị mất kia thì sao?”
Cục trưởng giận tím mặt, còn không rõ sao. “Tôi nói dừng ở đây, đây là mệnh lệnh.”
Ông ta mẫn cảm ý thức được, việc này không thể tiếp tục điều tra, bên trong vũng nước này quá đục, chỉ cần hơi mất chú ý thì sẽ bị c.h.ế.t đuối.
Tên đầu trọc không dám nói gì, nhưng trong lòng không phục, lén lút đi điều tra, không chỉ theo dõi Lạc Di, còn theo dõi cả ngài Bach và ông Damon.
Một ngày nào đó, hắn bỗng nhiên mất tích.
Cục trưởng sau khi biết tin tức, vô cùng im lặng, phát ra một mệnh lệnh: “Âm thầm theo dõi Lạc Di, có bất kỳ động tác nào cũng phải trực tiếp báo cáo lên cho tôi.”
Vệ sĩ của Lạc Di cũng không phải người ăn chay, ngày đầu tiên điều tra, Lạc Di giả bộ như không biết gì, để cho bọn họ âm thầm giám thị.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô không có gì thay đổi so với trước kia, chỉ có hai địa điểm là tới phòng thí nghiệm của trường và về nhà.
Cô dặn dò phòng thí nghiệm ở biệt thự bên kia rút lui sớm một chút, nghĩ biện pháp đem các thiết bị trong phòng thí nghiệm mang về nước.
Việc này không cần cô phải quan tâm, tự nhiên sẽ có người tới xử lý.
Tạm thời sóng yên gió lặng, ngài Bach dẫn ba người tìm tới cửa: “Cô Lạc Di, quà mà cô nói đâu rồi?”
Họ đã thực hiện lời hứa của mình rồi, bây giờ đến lượt cô ấy.
Lạc Di đã sớm chuẩn bị xong, lấy một cái hộp đưa tới trước mặt bọn họ. “Mở ra xem đi.”
Ngài Bach mở ra xem, là ba chiếc đồng hồ màu đen bạc, anh ta ngây ngẩn cả người: “Cô tặng một bộ đồng hồ cho chúng tôi à?”
Không phải gã không thích đồng hồ, mà vì đây không phải phong cách của Lạc Di.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-989.html.]
Ngài Damon rất thất vọng, ông ta không thiếu một cái đồng hồ đeo tay này, trong nhà cất chứa mấy trăm cái đồng hồ, tất cả đều của các thương hiệu lớn.
Ngài Robert khẽ cau mày, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
“Có thể đổi sang thứ khác được không?”
“Ngài chắc chắn chứ?” Lạc Di nhướng mày, như cười mà không phải cười: “Tôi sao cũng được…”
Ngài Bach cầm chiếc đồng hồ lên xem xét: “Đồng hồ này của nhãn hiệu nào thế? Ủa, không đúng.”
Lạc Di cười híp mắt, nói: "Đây là đồng hồ thể thao, dùng để ghi chép số liệu vận động, đo nhịp tim, theo dõi sức khỏe và giấc ngủ 24 giờ, đồng thời còn có chức năng định vị."
Hai mắt ngài Bach loé sáng: "Cái này tốt đấy, kẻ có tiền đều chú trọng sức khỏe và sự an toàn của bản thân, hẳn sẽ bán chạy lắm."
Ngài Robert ngay lập tức chộp lấy một chiếc đồng hồ, ôm nó như báu vật và nghiên cứu: "Làm thử một lần giúp chúng tôi đi."
“Được.” Lạc Di nghịch nghịch một chút, biểu hiện ra các chức năng khác nhau.
Ngài Damon vui sướng, hài lòng đeo chiếc đồng hồ vào tay, cảm giác như thêm một lớp bảo hộ.
"Đây là sản phẩm mới do cháu nghiên cứu phát minh ra à? Cháu thực sự quá lợi hại. Cảm ơn vì món quà của cháu, tôi rất thích nó."
Lạc Di khẽ cười nói: “Các ngài thích thì tốt, quà đã đưa xong, tôi phải lên lớp đây.”
Cô đặt ba lô sang một bên và bắt đầu sắp xếp những vật cần thiết, bao gồm chai nước, điện thoại di động, máy tính xách tay và chìa khóa.
Ngài Damon ngơ ngác: "Chờ chút đã, vậy là xong sao?"
Lạc Di lấy ra một túi trà, bình trà trong phòng làm việc đã trống rỗng: "Hả? Ý bác là gì?"
Ba người nhìn nhau, tâm trạng có chút phức tạp, ngài Bach ho khan, hỏi: "Khi nào ký giấy ủy quyền bằng sáng chế?"
“Tôi chỉ đưa đồng hồ thôi.” Lạc Di liếc mắt: “Các người còn mong đợi giấy ủy quyền sao? Nào có chuyện tốt như vậy?”
Ngài Damon hơi không cam tâm: “Chiếc đồng hồ này không có giá trị mấy…”
Bọn họ gánh chịu nguy hiểm lớn như vậy, còn phối hợp diễn kịch cùng cô, sao cô có thể vô tình như thế?