Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 987

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:01:09
Lượt xem: 9

Tên đầu trọc còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời: “Là chúng tôi sai rồi, chúng tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.”

Cơn giận còn lại của ngài Bach vẫn còn chưa tan biến: “Một câu xin lỗi thì coi như xong sao?”

Tên đầu trọc trên bản chất là một người kiêu ngạo không chịu nghe lời, nhưng hắn cũng không dám đắc tội với người trước mắt. “Vậy tôi mời ngài uống một ly, ăn một bữa cơm có được không?”

Ngài Bach lạnh mặt: “Không cần.”

Nhưng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một bóng dáng thò đầu vào: “Còn chưa xong việc sao?”

Thì ra là Lạc Di, cô mở to đôi mắt đen nhánh, mặc chiếc áo len màu hồng nhạt, dáng vẻ mềm mại, vừa đơn thuần vừa vô hại.

Tên đầu trọc lập tức lấy lại tinh thần: “Ngài Bach, không phải tình báo của chúng tôi có sai sót, mà là bị người phụ nữ này lừa gạt, cô ta là gián điệp…”

Lúc này không trốn tránh trách nhiệm thì còn đợi tới lúc nào chứ?

Ngài Bach như bị đ.â.m trúng dây thần kinh mẫn cảm, bộc phát ngay tại chỗ: “Vừa rồi ông cũng nói tôi như vậy, nói tôi là gián điệp đấy, ha ha.”

Tên đầu trọc nghẹn lời: “Cô ta…”

Lạc Di đi tới, cầm trong tay một cái đĩa tinh xảo, là bánh bích quy thơm ngào ngạt.

Cô đặt đĩa bánh lên bàn trà, tầm mắt bình tĩnh nhìn qua tờ giấy chứng nhận bất động sản, khẽ mỉm cười.

Tài sản trên danh nghĩa của Tiêu Thanh Bình đều đã bị chuyển đi, bất động sản thì thế chấp cho ngân hàng, không ai có thể chiếm đoạt.

Ngài Bach mua căn nhà này thông qua ngân hàng, anh ta đã ngồi chung một chiếc thuyền với ngân hàng, điều này không phải là việc khó.

Mà nước cờ này, là điểm quan trọng nhất.

Ngài Bach giật mình: “Cô Lạc Di, cái này cho tôi sao?”

Lạc Di cười híp mắt gật đầu: “Đầu bếp nhà tôi làm rất nhiều, không ăn hết thì rất lãng phí, nên tôi mang đến cho mọi người ăn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-987.html.]

Ngài Bach vừa rồi còn đang mặt lạnh lập tức như được tưới gió xuân, vẻ mặt mang theo nụ cười: “Cảm ơn, cô có muốn ăn chocolate Valrhona không?”

Anh ta lấy từ ngăn kéo bàn trà ra mấy hộp chocolate, đưa hết cho cô.

Lạc Di mở ra nhìn thoáng qua, màu sắc rất xinh đẹp: “Cho tôi một ít là được, tôi lấy ra chiêu đãi khách.”

“Được.”

Lạc Di ôm lấy chocolate muốn đi, ông Damon vội vàng gọi cô lại: “Lạc Di à, buổi tối cháu mời chúng tôi ăn lẩu đi.”

“Ăn lẩu sao?” Khuôn mặt của Lạc Di có chút kinh ngạc: “Không phải bác luôn ghét bỏ nó mất vệ sinh sao?”

Ban đầu ông Damon rất ghét bỏ món lẩu, nhưng sau đó lại ăn rất ngon, người ăn nhiều nhất lại là ông ta.

“Khụ khụ, nấu một nồi lẩu cay cũng được, chuẩn bị nhiều cá viên một chút, cái đó ăn ngon.”

Ngài Bach không nhịn được nở nụ cười: “Tôi thích ăn tôm viên và thịt bò cuộn.”

Lạc Di bị bọn họ nhắc tới, cũng muốn ăn lẩu: “Được rồi, vậy để tôi bảo đầu bếp chuẩn bị.”

Tên đầu trọc lúc thì nhìn Lạc Di, lúc thì nhìn ngài Bach và Damon, ánh mắt dần dần trợn tròn.

“Mấy người quen biết nhau sao?” Dáng vẻ còn rất quen thuộc.

Ngài Bach lập tức thay đổi sắc mặt: “Không được sao?”

Anh ta đối với Lạc Di thì bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón, còn đối với tên đầu trọc thì lại rất lạnh lùng, giọng điệu rất khác biệt, cách đối xử với hai người họ cực kỳ tiêu chuẩn kép.

Tên đầu trọc cảm giác càng nhìn càng không hiểu: “Các ngài đều là những nhân vật có uy tín, còn cô ấy chỉ là một sinh viên bình thường, địa vị của mấy người không cùng đẳng cấp, đúng rồi, cô ấy tiếp cận các ngài có thể là vì cục tình báo…”

Vẻ mặt của ông Bach trở nên âm trầm: “Đây là một sự sỉ nhục đối với cô Lạc Di, mau xin lỗi cô ấy đi.”

Ông Damon nhíu mày: “Rốt cuộc ông có sự hiểu lầm gì đối với cô gái này vậy? cô ấy rất có thiên phú về nghiên cứu khoa học, là một thiên tài, không có một quốc gia nào sẽ cho một thiên tài của đất nước bọn họ đi làm gián điệp, loại thái độ này của ông thật sự làm cho người khác không thoải mái, sự thành kiến cũng sẽ không mang đến chân tướng thật sự đâu.”

Cục trưởng vỗ đầu hắn, lớn tiếng quát: “Còn không nhanh xin lỗi?”

Tên đầu trọc theo thói quen cúi đầu: “Tôi xin lỗi.”

Loading...