Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 971
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:00:19
Lượt xem: 5
Tinh thần của mọi người đều chấn động: "Là cái gì vậy?"
“Bí mật.” Lạc Di tỏ vẻ thần bí làm cho mọi người không khỏi mong chờ.
Tiêu Thanh Bình có chút tự hào, năng lực khống chế lòng người của cô ngày càng mạnh.
Ngài Robert hơi mất kiên nhẫn: “Khi nào?”
Lạc Di nhìn bên ngoài cửa sở, sắc trời đã tối: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi.”
“Gì cơ?” Mọi người ngớ ra, có phải cô tùy hứng quá rồi không? Ngài Robert càng bất ngờ hơn hỏi: “Cô chắc chắn chứ?”
Tiêu Thanh Bình thì rất yên lặng, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm Lạc Di, Lạc Di nhẹ nhàng cười một tiếng: “Vâng, người trước sau gì cũng phải đi, hãy điều tra giúp tôi xem hôm nay có máy bay đi Hồng Kông không?”
Ngài Robert không ngờ cô lại làm việc nhanh nhẹn như thế, nói là làm luôn.
Ông ta gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh đã có tin tức: “Vừa vặn có, bảy giờ tối nay sẽ xuất phát từ New York.”
Lạc Di khẽ gật đầu: “Vậy phiền ngài Robert hãy sắp xếp một chút.”
“Được.”
Bây giờ là năm giờ chiều, bắt đầu từ bây giờ đi đến sân bay New York phải mất hơn ba tiếng, thời gian không đủ.
Dương Nam Ba trợn mắt lên, mấy người bọn họ cũng chưa chuẩn bị gì để rút lui, Tiêu Thanh Bình lại là người chạy trước sao?
Như vậy cũng quá nhanh rồi.
Nửa tiếng sau, Tiêu Thanh Bình đưa theo hai vệ sĩ đến sân thượng, một chiếc trực thăng đã yên lặng chờ đợi.
Chung cư cao cấp đúng là tốt thật, đầy đủ công trình, cung cấp chỗ đậu cho trực thăng.
Ngài Robert nhiệt tình giới thiệu: “Đây là trực thăng tư nhân của tôi, ngoài cơ phó và cơ trưởng điều khiển ra thì có thể ngồi được bốn người.”
“Tôi đã sắp xếp xong tất cả, trực thăng sẽ bay thẳng đến sân bay New York, không cần phải ra sân bay, đăng ký trực tiếp ở bên trong, không cần đi qua cửa kiểm tra an ninh.”
“Máy bay trực thăng mất khoảng mười lăm phút đã đến rời cho nên thời gian hoàn toàn kịp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-971.html.]
“Cảm ơn ngài.” Giọng nói của Lạc Di rất chân thành và tha thiết, ngài Robert vui vẻ cười, lấy lòng cô cũng không quá khó.
Tiêu Thanh Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y của Lạc Di, ánh mắt dịu dàng lưu luyến: “Tiểu Di.”
Lạc Di nhếch môi, tâm trạng cuồn cuộn rất lớn nhưng trên mặt không thể hiện gì cả: “Đến Hồng Kông thì báo tin cho em biết.”
Đến Hồng Kông an toàn thì bên đó sẽ có người tiếp ứng.
“Được.” Tiêu Thanh Bình nhìn cô không nỡ chớp mắt.
Lạc Di ngẩng đầu, dưới trời chiều nhan sắc của cô rất xinh đẹp: “Ở đây em sẽ giải quyết tốt hậu quả, anh không cần phải lo lắng gì cả.”
“Được.” Sự không nỡ sắp tràn ra khỏi lòng Tiêu Thanh Bình, lần từ biệt này chẳng biết sẽ chia xa đến lúc nào.
Trong lòng Lạc Di có rất nhiều điều muốn nói nhưng lúc đến miệng thì lại chỉ ngắn gọn một câu: “Anh hãy chào hỏi ông nội giúp em, thay em chăm sóc cha mẹ.”
“Được.” Hốc mắt Tiêu Thanh Bình ửng đỏ.
Lạc Di vẫn đang giao phó công việc: “Sau khi quay về thì hãy chào hỏi trưởng đoàn Vương, bảo ông ấy kiên nhẫn đợi.”
“Được.”
“Anh…” Sống mũi Lạc Di cay cay, cổ họng như nghẹn gì đó, khó chịu muốn chết.
Tiêu Thanh Bình ôm cô thật chặt trong lòng, giọng nói nóng bỏng: “Cùng anh trở về đi.”
Cùng nhau? Lạc Di rất lay động, cô cũng rất muốn về nước.
Nhưng lý trí đã ngăn cô lại: “Em cũng rất muốn nhưng không được, chỗ này không rời em ra được.”
Cô có quá nhiều việc cần phải làm, có quá nhiều thứ trong đầu đều phải sắp xếp theo ý.
Tiêu Thanh Bình không kìm được hôn nhẹ lên trán của cô, cô cái gì cũng tốt chỉ là gánh nặng trong lòng quá nặng: “Tiểu Di, em không cần phải đặt toàn bộ trách nhiệm gánh lên vai mình.”
Lạc Di cũng không muốn đâu nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác: “Khả năng càng lớn thì trách nhiệm càng lớn. Em làm mọi thứ đều vì muốn ngày mai đất nước sẽ tốt đẹp hơn, có thiên tài quốc gia có nhà, chỉ có nước nhà lớn mạnh thì người dân mới an cư lạc nghiệp được.”
“Nhưng những trách nhiệm này không phải của em.” Tiêu Thanh Bình hiểu suy nghĩ của cô, anh cũng có ý tưởng giống vậy nhưng anh thấy đau lòng cho cô.
Anh hy vọng cô ích kỷ suy nghĩ cho bản thân mình một chút.