Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 923
Cập nhật lúc: 2025-03-26 20:20:45
Lượt xem: 10
Câu thành ngữ Vấn Đỉnh Thiên Hạ này chính là xuất phát từ “Tả truyện” , tương truyền Hạ Vũ đúc chín đỉnh này làm biểu tượng cho quyền lực sức mạnh của quốc gia, sau đó Hạ Thương Chu lấy chín đỉnh này làm vật báu truyền từ đời này sang đời khác, được người đứng đầu trong thiên hạ nắm giữ.
Anh có thể hiểu được quyết tâm của đất nước đối với món đồ đồng này, đây là quốc bảo của chúng ta.
“Là thật sao?” Lạc Di không nghiên cứu nhiều về phương diện này lắm, cô chỉ tương đối am hiểu tác phẩm nghệ thuật phương tây, như tranh sơn dầu, âm nhạc vân vân.
Phía bên Tiêu Thanh Bình trầm mặc, tâm trạng rất nặng nề, không biết có bao nhiêu đồ cổ lọt ra nước ngoài, đây chính là bi kịch của thời đại.
Khi quyền lực đất nước suy thoái, ngay cả di tích văn hóa của nước mình cũng không thể bảo tồn được, mỗi lần nhìn thấy những món đồ của nhà mình nằm ở viện bảo tàng của quốc gia khác, loại cảm giác này rất tệ.
Cho nên, phải cố gắng xây dựng quốc gia, làm cho quốc gia của mình cường đại lên, đây mới là điều anh muốn làm nhất.
Anh khẽ gật đầu, trả lời Nhiếp Khôn Minh một tin nhắn, Nhiếp Khôn Minh xem xong, quay đầu thảo luận với người bên cạnh.
Hôm nay có không ít nhà sưu tầm đồ đồng tới, ngay từ đầu bắt đầu đấu giá, liền nhao nhao dơ bảng ra giá, giá cả tăng lên từng chút một, nhưng Nhiếp Khôn Minh vẫn không ra tay.
Tính cách của ông ấy như vậy, không đến thời khắc cuối cùng sẽ không ra tay.
Theo giá cả tăng vọt, người ra giá càng ngày càng ít, còn sót lại ba người, một người là người của nước H, một người là người của nước R một người là người của nước M, người ta ra giá mình cố giữ, dưới sự phấn khích của người đấu giá, bầu không khí dần dần có mùi thuốc súng.
Bầu không khí trong hội trường càng ngày càng căng thẳng, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy phấn khích.
Đây chính là sức hấp dẫn đặc biệt của buổi đấu giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-923.html.]
“Ba triệu Thụy Sĩ.” Cấp dưới ngồi bên cạnh Nhiếp Khôn Minh cuối cùng cũng giơ bảng lên, giá này xem như đã đổi mới lại lịch sử cuộc đấu giá.
Những người khác cũng không cam lòng yếu thế, ra giá rất cao, tất cả đều quyết tâm phải có được món đồ đồng này.
Nhiếp Khôn Minh nhíu mày, thấy nó sắp vượt qua năm triệu Thụy Sĩ, ngân sách của ông ấy có hạn mức, không thể vượt qua số tiền này, ông ấy không có quyền hạn kia.
Nhưng ông ấy đã nhận quân lệnh, nhất định phả lấy được bảo bối này, nếu không hoàn thành nhiệm vụ...
Trong lòng Tiêu Thanh Bình rất sốt ruột, không thể để quốc bảo rơi vào tay người khác: “Tiểu Di, có cách nào không?”
Nếu tranh giành bằng tài chính, nhất định sẽ không cạnh tranh lại được với những người tài phiệt kia.
Lạc Di mím môi, loại đấu giá này đều dựa vào tài chính, cô có thể làm được gì bây giờ?
Mặc dù cô có chút tiền, nhưng lập tức cũng không có nhiều tiền như vậy. Năm triệu Thụy Sĩ, tương đương với ba mươi triệu nhân dân tệ.
Ba người đấu giá này ngồi rải rác gần chỗ ngồi của Lạc Di, trong lòng Lạc Di khẽ động, trong đầu hiện lên một ý nghĩ: “Em nghe nói bút tích thật của ‘Hàn Giang Độc Câu Đồ’ được tìm thấy ở trong nước, nếu lấy được trong buổi đấu giá không biết có thể bán ra với giá bao nhiêu?”
Giọng nói của cô hơi cao, nói tiếng Anh lưu loát rất chậm chạp, còn nhẹ nhàng nhéo cánh tay Tiêu Thanh Bình.
Tiêu Thanh Bình im lặng, nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng đáp lại: “Mã Viễn thời Nam Tống là một họa sĩ vô cùng nổi tiếng trong lịch sử, bức tranh ‘Hàn Giang độc câu đồ’ càng là tác phẩm tiêu biểu của ông, giá trị lịch sử cao hơn nhiều so với tác phẩm bình thường, không thể nghi ngờ nó sẽ có giá trên trời.
Trong mắt Lạc Di hiện lên nụ cười, không tồi không tồi, phối hợp rất ăn ý.
Ngồi ở phía trước người nước R lập tức quay đầu lại: “Đừng nói bậy, bút tích thật của bức tranh tranh ‘Hàn Giang độc câu đồ’ hiện đang được sưu tầm tại viện bảo tàng của quốc gia chúng tôi.”
Vẻ mặt ông ta rất tức giận, hung dữ trừng mắt với Lạc Di và Tiêu Thanh Bình, bản thân là một người của nước R, ông ta ghét nhất nghe được những lời này.