Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 915

Cập nhật lúc: 2025-03-26 20:20:26
Lượt xem: 14

Mọi người: ...Còn có thể như vậy sao? Nhưng cẩn thận ngẫm lại vẫn có đạo lý.

Khuôn mặt Lạc Di thanh tú, tựa như một miếng ngọc thượng hạng, cười lên đặc biệt xinh đẹp: “Sau khi tham gia hội nghị học thuật cấp cao lần này, cảm hứng của tôi lại đến rồi, mục tiêu tiếp theo đã có, chuyến đi này không tệ."

Toàn thân cô sáng lấp lánh, trong xương cốt toát lên vẻ sang trọng quý phái, đôi mắt sáng điềm tĩnh và lãnh đạm.

Những người bên dưới khán đài nhìn nhau, nhanh vậy à? Tuy là những món nhỏ, nhưng rất thực dụng và kiếm ra tiền.

Năng suất làm việc hiệu quả và trí óc sáng tạo của cô nằm ngoài sự mong đợi của mọi người.

Trên thực tế, phương hướng nghiên cứu mới là quan trọng nhất, cũng là điểm mấu chốt.

Có người nhịn không được lớn tiếng hỏi: "Là gì vậy?"

“Xin được giữ bí mật nhé.” Lạc Di hóm hỉnh làm động tác giữ im lặng: “Chậm nhất nửa năm sẽ biết thôi. Tại đây tôi xin cảm ơn tất cả những người thầy đã giúp đỡ tôi, cảm ơn các bạn học đã mang cho tôi vô số nguồn cảm hứng, ngoài ra còn cảm ơn ban tổ chức cùng tất cả mọi người đang ngồi ở đây, đã cho tôi thêm kiến

thức và mở mang tầm mắt.”

Nụ cười của Lạc Di tươi sáng như ngày hè, rực rỡ nồng nhiệt: "Nhìn thấy mọi người xuất sắc thế này, khích lệ tôi trở thành một người ngày càng xuất sắc hơn, cảm ơn."

"Mọi người đã nhớ tôi chưa? Tôi tên Lạc Di, đến từ Trung Quốc, cảm ơn."

Cô khom người chào thật sâu, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, hồi lâu không ngừng.

Với nụ cười trên môi, cô chậm rãi bước xuống sân khấu, phong thái có một không hai, để lại ấn tượng sâu sắc cho tất cả mọi người đang có mặt nơi đây.

Có một cô gái đáng yêu, thú vị và xinh đẹp tên là Lạc Di, đến từ phương Đông xa xôi, Trung Quốc cổ kính.

Đây là bài phát biểu hay nhất trong buổi lễ, cũng là bài phát biểu được yêu thích nhất từ

trước đến nay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-915.html.]

Lạc Di bước xuống sân khấu, lúc đi ngang qua Kim Hyeon Jun, cô nhẹ nhàng nói một câu: "Đừng nản chí, cứ chăm chỉ cố gắng, sau này sẽ có cơ hội."

Trả lại đủ ngay tại chỗ, không mang theo qua đêm, cứ ương ngạnh như thế.

Trong mắt người khác, cô dùng lời nhỏ nhẹ an ủi động viên, nhưng Kim Hyeon Jun sao có thể không hiểu? Mặt anh ta đỏ bừng, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ dưới đất chui vào.

Lạc Di thản nhiên đi về chỗ ngồi, thầy hướng dẫn vui vẻ nói: "Lời em nói rất hay, không làm thầy mất mặt."

Có một học trò như thế, rất đáng để tự hào.

"Cám ơn thầy."

Thầy hướng dẫn nóng lòng hỏi: "Hạng mục mới là gì vậy? Em không lừa người đấy chứ?"

Lạc Di nhìn những người xung quanh, thấp giọng nói: “Đợi trở về rồi nói.”

Được thôi, sau đó thầy hướng dẫn không quan tâm nữa, hận không thể kết thúc càng sớm càng tốt.

Giải thưởng Khoa học kỹ thuật xuất sắc hàng năm đương nhiên được trao cho chủ nhân của những thành tựu nghiên cứu khoa học có sức ảnh hưởng nhất, người nhận được giải thưởng đều là những người nổi bật trong ngành.

Lạc Di là người mới, những phát minh của cô đều là những thứ nhỏ nhặt liên quan đến đời sống của người dân, không tính là khoa học kỹ thuật cao cấp, tất nhiên không đủ sức nặng.

Thầy hướng dẫn của cô không đủ tiêu chuẩn, ngược lại là thầy hướng dẫn của Tiêu Thanh Bình giành được giải thưởng này, nói rằng mình đã nghiên cứu ra những vật liệu mới cần thiết cho du hành vũ trụ, khi nhận thưởng còn đặc biệt khoe Tiêu Thanh Bình, cảm ơn vì những thành tích xuất sắc của anh trong thí nghiệm.

Tiêu Thanh Bình lại lần nữa thu hút sự chú ý của người trong giới, một nhân vật thiên tài trẻ tuổi.

Haiz, Tiêu Thanh Bình bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh thật sự muốn khiêm tốn, nhưng thực lực không cho phép.

Thành tích của anh quá tầm thường, tại sao thầy hướng dẫn lại coi trọng anh, sao lại đưa anh tham gia vào các hạng mục nghiên cứu khoa học quan trọng? Tại sao ngành kỹ thuật hàng không vũ trụ lại nhìn trúng anh, mời anh đi thực tập?

Kỳ thật, anh đã che giấu một phần thực lực.

Lạc Di cũng có những phiền não tương tự, quá xuất sắc sẽ bị người ta để mắt đến, còn nếu tầm thường thì ai sẽ coi trọng?

Muốn nắm bóp có chừng mực, thực tình không dễ dàng.

Loading...