Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 895

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:22:46
Lượt xem: 7

Anh sắp xếp mọi việc rất có trật tự, đâu vào đấy, thái độ bình tĩnh, vững vàng, trấn an những người đang còn rất là sợ hãi.

Cảm xúc của mọi người dần dần bình phục, Tiêu Thanh Bình nhìn về phía mọi người: “Nhân viên phi hành đoàn có thể đã xảy ra chuyện, ở đây có ai biết lái máy bay thì đứng ra, chuẩn bị cho bất cứ trường hợp nào.”

Rất may mắn, có đến hai người có giấy phép lái máy bay, một người là tiến sĩ trẻ trung khỏe mạnh, một người là sinh viên đại học trẻ tuổi.

Phần lớn những người giàu có trong nhà đều có máy bay tư nhân, nếu thích thì có thể đi thi bằng lái, đây cũng là chuyện bình thường.

Có hai người này, tâm trạng của mọi người rõ ràng đã cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Hai nữ vệ sĩ ở lại bảo vệ cho Lạc Di và Tiêu Thanh Bình, còn ba người A Văn thì giả mạo bọn cướp, nhấn chuông liên tục, lừa gạt bọn cướp mở cửa khoang lái ra, bên trong khoang lái, chỗ ngồi của cơ trưởng và phó lái đều là người của bọn cướp: “Sao lại chạy tới đây hết cả vậy?”

Thừa dịp bọn chúng còn chưa kịp chuẩn bị, hai người không hẹn mà cùng nhau ra tay, b.ắ.n kim gây mê đồng thời xông tới, hai bên đánh nhau hỗn loạn, máy bay lại bị xóc nảy một trận kịch liệt.

Bọn cướp bị trúng kim gây mê, ý thức nhanh chóng trở nên mơ hồ, rất nhanh đã bị bọn họ khống chế kéo ra ngoài, sau đó người tiến sĩ có giấy phép lái máy bay mang theo cậu sinh viên đại học lập tức vọt vào khoang lái, khống chế máy bay.

Nhưng bọn họ phát hiện tất cả hệ thống thông tin đều đã bị phá hư, không có cách nào có thể liên lạc được với bên dưới mặt đất, trong lòng lập tức cảm thấy lạnh lẽo.

Bọn họ chưa từng gặp phải tình huống nào khó giải quyết như vậy.

Người tiến sĩ sắc mặt trắng bệch, miệng thì thào tự nói: “Dưới tình huống bị mất liên lạc với bên dưới mặt đất như thế này, làm sao chúng ta mới có thể đáp máy bay xuống đó an toàn đây? Không thể rối, để tôi suy nghĩ thật kỹ xem nào.”

Cậu sinh viên trẻ tuổi ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bên ngoài là một mảnh tối thui đen ngòm: “Đêm hôm khuya khoắt như thế này nhìn còn không rõ, thì làm sao chúng ta có thể nhìn thấy đường mà hạ cánh?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-895.html.]

Phía dưới là vùng biển rộng mờ mịt tối đen như mực, trong lòng mọi người lúc này đều là sự tuyệt vọng.

Không biết đã bay được bao lâu: “Không tốt rồi, nhiên liệu không còn nhiều lắm, phải nghĩ cách hạ cánh gần đây thôi, nhưng phải liên lạc được với sân bay ở gần đó trước.”

Tin tức truyền đến phía sau, giáo sư Johnson cùng với giáo sư Josenna nhanh chóng chạy tới: “Lạc Di, Blake, hai người cũng tới đây đi.”

Hai vị giáo sư này đều là chuyên gia về phương diện thông tin điện tử, Lạc Di đối với phương diện này cũng có hiểu biết rất sâu, đã từng phát biểu qua vài bài luận văn chất lượng cao, cũng đã đi theo ông cụ Mạc tham dự qua những đợt công tác có liên quan.

Khi hệ thống thông tin điện tử của Trung Quốc được thành lập, cô cũng từng đóng góp không ít sức lực vào trong đó.

Mà Tiêu Thanh Bình là một thiên tài toàn năng, các phương diện về vật lý, vật liệu học, kỹ thuật hàng không vũ trụ anh đều rất là am hiểu.

Đám người thông minh ở cùng một chỗ trí óc được phát huy đến cực hạn, trước lúc nhiên liệu sắp bị cạn kiệt đã sửa chữa xong hệ thống thông tin, thời khắc máy bay liên lạc được với bên dưới mặt đất, tất cả mọi người đều vui mừng hét lớn.

Bộ phận ở dưới mặt đất cũng cảm thấy kích động muốn khóc, đầu tiên bọn họ giúp cho máy bay liên lạc với sân bay gần nhất, đó là một cái sân bay quân dụng.

Máy bay ở sân bay nghiêng ngả lảo đảo dừng lại, mọi người như trút được gánh nặng, vui mừng mà ôm nhau khóc.

Sân bay đã chờ rất lâu, cửa khoang vừa được mở ra, nhân viên y tế ngay lập tức xông tới.

Tinh thần của Lạc Di liên tục bị căng thẳng lúc này mới được thả lỏng, cả người như mất hết sức lực, là Tiêu Thanh Bình đã cõng cô xuống máy bay.

Tiêu Thanh Bình giẫm chân lên mặt đất vững vàng, thở ra một hơi thật dài, cuối cùng bọn họ cũng an toàn rồi.

“Tiểu Di à, anh cảm thấy chúng ta nên đi cầu nguyện.”

Loading...