"Tôi biết rồi, người còn vật còn, người mất vật mất." Trái tim Tưởng Kiện Vân giống như một tấm gương sáng, nếu như lỡ rơi vào tay người khác, rất dễ bị tra ra cấp trên của Lạc Di.
Rốt cuộc, cô đã được tiếp xúc với các dự án liên quan trong kỳ nghỉ hè.
Để bảo vệ sự an toàn của Lạc Di, anh ta đã dốc hết tâm tư, nhưng vẫn xảy ra sự cố.
Tiêu Thanh Bình không thể tin được nhìn chằm chằm vào Tưởng Kiện Vân: "Anh nói gì?"
Tưởng Kiện Vân cau mày: "Người mang đĩa USB biến mất một cách lạ thường, mất tích trong quá trình chuyển giao."
Tim Tiêu Thanh Bình chùng xuống.
Lạc Di nhịn không được liền hỏi: "Không phải có người âm thầm bảo vệ sao?"
"Đúng vậy, biến mất lúc vệ sinh, chỉ trong nháy mắt liền biến mất." Sắc mặt Tưởng Kiện Vân nhợt nhạt, anh ta đã cẩn thận sắp xếp mọi thứ, lớp lớp bảo vệ, kết quả vẫn xảy ra chuyện. "Đồng hồ định vị lúc đó trực tiếp khởi động, nhưng được tìm thấy trong thùng rác trong nhà vệ sinh."
Tiêu Thanh Bình nhìn thật sâu vào anh ta, nội bộ có gì đó không ổn.
"Có bao nhiêu người biết chiếc USB này là do Lạc Di làm ra?"
Tưởng Kiện Vân cười khổ một tiếng, anh ta chẳng phải không biết điều này, trong từng ấy năm trong địch có người của ta, trong số chúng ta cũng có đặc vụ chìm của địch, đã từng do thám rất nhiều lần và không có ý định dừng lại.
"Chỉ có một mình tôi thôi, vợ tôi cũng không biết."
Tuy nhiên, anh ta vẫn rất lo lắng.
Chỉ cần phá giải được thông tin bên trong, thì rất dễ lần ra dấu vết của Lạc Di.
"Lạc Di, trước khi quá muộn, cô nên trở về nước đi."
Quay về Trung Quốc, cho dù đối phương có tra được thứ gì đó, cũng không thể làm gì được.
Lạc Di quá quan trọng, nhất quyết không thể có chút sơ suất nào.
Lạc Di khẽ cau mày: "Đây là lựa chọn cuối cùng, nhưng vẫn chưa tới bước đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-881.html.]
Một khi cô rời đi, có nghĩa là chưa đánh đã khai.
Sự nghiệp học tập của cô, con đường tương lai của cô cũng sẽ bị đứt đoạn, quan trọng nhất là, cũng sẽ liên lụy đến những người xung quanh, bao gồm cả Tiêu Thanh Bình.
Đây là thời điểm quan trọng nhất đối với Tiêu Thanh Bình, hiện tại anh ấy đang theo học chuyên ngành hàng không vũ trụ, dưới sự dẫn dắt của người cố vấn làm việc trong phòng thí nghiệm có liên quan, nhất định không được rời đi lúc này.
"Nhưng, nếu như..." Tưởng Kiện Vân có vẻ buồn bã, xét về chuyện công lẫn chuyện riêng, anh ta đều không hy vọng Lạc Di xảy ra chuyện gì,.
Đây là đệ tử yêu quý nhất của bố vợ, là lực lượng dự bị cho nghiên cứu khoa học của nước nhà, sự tồn tại của cô ấy đã làm giảm bớt rất nhiều khó khăn cho kinh tế của nước nhà.
Lạc Di suy nghĩ một lúc lâu: "Lúc tôi đặt mật khẩu có cài một số thủ thuật, không thể phá giải nhanh chóng được, chúng ta cứ xem đã."
Tưởng Kiến Vân thuyết phục cả nửa ngày, cô không chịu nghe, không thể không lo lắng: "Thanh Bình, cậu khuyên cô ấy đi."
Tiêu Thanh Bình nắm lấy tay Lạc Di, ánh mắt kiên định nhưng dịu dàng: "Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đối mặt cùng với cô ấy. "
Trong lòng Lạc Di cảm thấy ngọt ngào, không nhịn được mà khẽ nhếch khóe miệng, có anh ở bên, cô không sợ bất cứ điều gì.
Tưởng Kiện Vân không thuyết phục được họ, lại càng thềm bất lực.
Những ngày sau đó, Lạc Di vẫn tiếp tục học như không có chuyện gì xảy ra cả, đến phòng thí nghiệm, đến thư viện, vẫn như thường lệ.
Bên phía Tưởng Kiện Vân không truyền đến bất kỳ tin tức gì, bọn họ cũng không dò xét.
Ngày hôm nay, vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm, cô đã bị giáo viên hướng dẫn gọi tới: "Lạc Di, có người đang tìm em."
Lạc Di ngước mắt lên nhìn, là vài người đàn ông, khí chất rất đặc biệt: "Các anh là?"
"Chúng tôi đến từ Cục tình báo Mỹ." Người đàn ông vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt Lạc Di với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lạc Di vô cùng sửng sốt, hoang mang, bối rối, vô thức nhìn về phía thấy hướng dẫn: "Chuyện gì vậy?"
Thầy hướng dẫn cũng có vẻ mặt sững sờ tương tự: "Thầy cũng không biết."
Người đàn ông trở càng nên nghiêm túc hơn: "Cô Lạc Di, xin hãy hợp tác với chúng tôi giải quyết vụ án."
Lạc Di gật đầu một cách rất thẳng thắn: "Được, không vấn đề gì."