Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 871
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:21:18
Lượt xem: 13
Giáo sư kể lại toàn bộ quá trình một lần, tất nhiên, bỏ qua phần trả thù lao.
Mọi người nghe xong thì như có điều suy nghĩ, không khỏi nhìn Lạc Di, rồi lại nhìn Hitoko Kuroki.
Từ kết quả có thể thấy, Lạc Di có hiềm nghi lớn hơn, chưa kể cô còn là người duy nhất không gặp chuyện gì.
Nhưng, Hitoko Kuroki lại là người chủ động mời, vậy chuyện này cũng không đơn giản thế.
Hitoko Kuroki bị nhìn âm thầm sợ hãi, trong phút nóng đầu chợt hét to: "Lục soát người cô ta."
"Cái gì?"
"Cô ta chuốc ma túy cho chúng tôi." Hitoko Kuroki hùng hồn nói: "Vậy nhất định trên người cô ta sẽ cất giấu bột ma túy, chỉ cần lục soát người cô ta, chân tướng sẽ lộ rõ."
Nói rất có lý, nhưng Lạc Di sẽ để cô ta toại nguyện sao? Cô cười khẩy một tiếng: "Soát người?"
Hitoko Kuroki hùng hổ dọa người: "Cô không dám?"
Lạc Di nói thẳng ra: "Cô tùy tiện buộc tội người khác, lợi dụng cảnh sát làm nhục tôi, đây là sự sỉ nhục rất lớn đối với cả tôi và nhà tôi, nếu không tra ra được, cô tình nguyện trả cái giá lớn đến đâu?"
Ánh mắt Hitoko Kuroki đầy thâm trầm, thế mà cô ta lại thất bại, còn để cho người nhà thấy được một mặt thất bại của mình, cô ta hận.
Vì tương lai, cô ta cần phải cứu vãn một chút: "Đây là trình tự pháp luật bình thường…"
"Thế à?" Lạc Di lập tức giơ tay lên: "Anh cảnh sát, tôi cảm thấy cô ta có cất giấu bột ma túy trên người, lục soát cô ta trước đi."
"Ai dám?" Hitoko Kuroki lập tức bị kích thích mạnh: "Tôi là người gia tộc Kuroki cao quý."
Mọi người liếc mắt, Lạc Di cũng rất cao quý, nhìn qua đã thấy người ta không phải con nhà bình thường rồi.
Chuyện soát người cũng không phải cô ta nói muốn soát người thì có thể soát người.
Cảnh sát càng không dám tự tiện hành động, rõ ràng đây đã không còn đơn giản là án hút ma túy nữa, sóng ngầm sau đó đã bắt đầu trỗi dậy, đầy rắc rối phức tạp.
Ông Kuroki bỗng nhiên mở miệng: "Cũng không phải không thể."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-871.html.]
Hitoko Kuroki lập tức biến sắc: "Cha."
Ông Kuroki là một người rất khôn khéo có năng lực, là người đứng đầu gia tộc Kuroki: "Cô Le Yi, nếu lục thấy ma túy trên người cô, cô sẽ phải cống hiến cả đời cho gia tộc Kuroki chúng tôi, chúng tôi nói gì cô nghe nấy."
A Văn giận tím mặt: "Xằng bậy, ông tính là cái thá gì chứ, sao lại có can đảm nói thế với cô chủ nhà tôi."
Ông Kuroki một bộ nắm chắc phần thắng: "Tôi đang nói chuyện với cô chủ của cậu, không đến phiên người khác chen lời."
Lạc Di híp mắt lại đầy nguy hiểm: "Vậy còn các người?"
Ông Kuroki nói như lẽ đương nhiên: "Sẽ để Hitoko Kuroki cống hiến cho cô cả đời…"
Tiêu Thanh Bình không khỏi bật cười, tiếng cười trào phúng đến cực điểm.
Nhà họ Kuroki đúng là mơ mộng hão huyền.
"Bằng cô ta cũng xứng đánh đồng với tôi? Một thứ rác rưởi mà thôi, đưa tôi rác rưởi tôi cũng chẳng thèm." Lạc Di tỏ vẻ khinh rẻ ra mặt, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nói: "Nhà Kuroki mấy người biết làm ăn thật, nhưng tôi cũng không phải kẻ ngu, đánh cược mà, tất nhiên phải có vật tương xứng."
Ông Kuroki cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: "Vậy cô muốn gì?"
Lạc Di cười ngọt ngào: "Hãng điện tử Sanlin và toàn bộ gia sản gia tộc Kuroki."
Hãng điện tử Sanlin* là xí nghiệp cực kỳ nổi tiếng nước R, có cửa hàng ở khắp mọi nơi trên thế giới.
(*Sanlin (sānlín) ở đây là do tác giả viết trại 三菱 (sānlíng), tức Mitsubishi của Nhật. Cũng như nước R là chỉ rìběn – Nhật Bản.)
Người nhà Kuroki lập tức điên lên: "Cô nằm mơ!"
"Mới có nhiêu đó đã tức giận rồi à?" Lạc Di ra vẻ kinh ngạc nói, như đang bảo mấy người sao vậy, hỏng đầu rồi hả? "Tôi còn chưa bảo nhà Kuroki mấy người cống hiến cho tôi cả đời đâu."
Ông Kuroki tỏ vẻ ông ta chưa từng gặp người phụ nữ nào vô liêm sỉ như thế: "Điều kiện này không công bằng…"
Tiêu Thanh Bình không thể nhịn được nữa: "Đúng là không công bằng, cả đám nhà Kuroki các người có gom lại một chỗ cũng không thể nào xứng với giá trị của Lạc Di được, thử đi hỏi người giới khoa học xem, các người xứng à?"
Lạc Di cười ha ha: "Trừ việc có tiền ra thì mấy người còn thứ gì nữa chứ? Ở đây có ai không có tiền đâu? Tiền là thứ không đáng kể nhất, quơ tay một cái là thu được."
"Nhưng tôi, lại là báu vật các người hao tổn tâm trí không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn đoạt được đến tay nha."