Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 867

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:21:09
Lượt xem: 18

Lạc Di thấy rõ số tiền thì hài lòng huýt sáo, được đó được đó, có thể mua một căn nhà cấp bốn rồi.

Kiếm bộn đô Mỹ nha.

Tiền đã đến tay, hẳn nên vào chuyện chính, Hitomi Kuroki đến muộn.

Cô ta vừa vào đã phát bài tuyên ngôn tình yêu đầy nhiệt tình, nào là nguyện ý dại khờ vì Blake, cuồng vì anh, đập tường rầm rầm* vì anh.

(*Meme đề cập đến nỗi ám ảnh và tình yêu tột độ dành cho ai đó hoặc điều gì đó, bắt nguồn từ bài hát "Sói mắt trắng".)

Lạc Di hai tay chống cằm, có chút hăng hái thưởng thức màn biểu diễn của cô ta, thỉnh thoảng còn vỗ tay nữa.

Nhận tiền làm việc, cũng phải cho chút phản hồi chứ, đúng không.

Hitomi Kuroki càng can đảm hơn, vừa khóc vừa cười, diễn một tuồng kịch tình yêu cuồng si đầy sống động.

Giáo sư Francis nhìn Hitomi Kuroki đã nổi điên vì tình, lại nhìn bộ dáng tươi cười ngọt ngào của Lạc Di, không nhịn được rùng mình một phát.

Phụ nữ thật đáng sợ.

Hơn một tiếng sau, cuối cùng Hitomi Kuroki cũng mệt mỏi, cô ta quỳ gối bịch một tiếng xuống trước mặt Lạc Di, hai tay giơ ra tính ôm c.h.ặ.t c.h.â.n cô: "Cô Le Yi này, cô thương xót tôi một chút đi…"

Lạc Di cầm ly trà nóng tạt một cái, tạt hết vào tay Hitomi Kuroki, khiến cô ta đau đến lập tức rụt người lại.

Lạc Di trưng vẻ mặt kinh ngạc nói: "A xin lỗi, run tay, mình từ từ nói chuyện đi, đừng có đùa lưu manh sờ tới sờ lui, được không?"

Mặt Hitomi Kuroki hết xanh rồi lại trắng, mắt đầy lửa giận nhưng không biết sao cô ta lại bất ngờ nhịn xuống.

Cô ta cúi đầu hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên lại lộ bộ mặt tươi cười, ưu nhã rót ra ba ly rượu đỏ, đưa một ly cho giáo sư Francis, xong đưa một ly cho Lạc Di.

"Hôm nay tôi thất thố quá mức rồi, tôi… Là người bệnh, xin hãy tha thứ cho tôi."

"Người bệnh?" Giáo sư Francis cầm ly rượu lên hít hà, hương thơm thuần khiết, là rượu tốt hiếm có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-867.html.]

"Bình thường em ở trại an dưỡng." Hitomi Kuroki cười đến là dịu dàng.

Giáo sư Francis ngơ ngẩn, mặt lập tức cứng đờ, là ý ông ta đang hiểu sao?

Ông ta bất giác nhìn về phía Lạc Di, Lạc Di cười như không cười.

Hốc mắt Hitomi Kuroki ửng đỏ: "Có khi em không thể khống chế nổi tâm trạng của mình, em xin bồi tội với hai người, uống trước rồi nói, uống xong thì giải tán nhé."

Không biết còn đỡ, biết rồi thì… Giáo sư Francis chỉ vội rời đi, ông ta không muốn ở chung không gian với một người bị bệnh thần kinh một chút nào.

Ông ta nâng ly lên uống sạch toàn bộ, còn an ủi mấy câu: "Không sao, có chuyện thì cứ nói rõ ra là được, thuốc thì vẫn phải uống đấy."

"Ngài nói cũng đúng." Hitomi Kuroki cười gật đầu: "Cô Le Yi, sao cô lại không uống?"

Lạc Di ngắm nhìn, nâng ly lên, rồi bỗng nhiên dời mắt về phía cửa: "A, Blake đến rồi."

Hai người không hẹn mà cùng nhìn sang, cửa phòng bao mở ra, nhưng người đi tới không phải là Tiêu Thanh Bình, mà là A Văn.

"Cô chủ, chúng ta cần phải đi."

"Được." Lạc Di buông ly rượu xuống, lau khóe miệng: "Uống xong rồi, giờ chúng tôi phải đi."

Ánh mắt Hitomi Kuroki thoáng dừng trên ly rượu trống rỗng, trong mắt hiện lên nét âm u, nhưng rồi cô ta lập tức nở nụ cười nói.

"Cùng đi đi, tôi cũng nên đi rồi."

Cả đám người chậm rãi rời khỏi nhà hàng, một chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa, mấy cảnh sát ngăn cản đường đi của bọn họ: "Chúng tôi nhận được tin mật báo nói rằng có người ở đây lén lút hút ma túy, mời các vị theo chúng tôi một chuyến."

Giáo sư Francis ngẩn người, vội vàng mở miệng: "Nhất định là các người lầm rồi, chúng tôi chỉ tụ tập bạn bè, ăn chung bữa cơm thôi mà."

Ông ta còn chưa dứt lời, một đám người đã nhảy xổ ra, điên cuồng chụp ảnh bọn họ.

Lạc Di sợ lạnh, lúc ra cửa đã mang khăn quàng cổ và mũ, quấn mình cực kỳ chặt chẽ, yên lặng lui về phía sau mấy bước, A Văn và A Phượng không hẹn mà cùng tiến lên phía trước, bảo vệ cô sau lưng mình.

Nhưng Francis Dunne lại không có phòng bị, bị chụp lại ngay chính diện.

Các phóng viên mừng như điên, bọn họ nhận được tin báo nói có cá lớn, không ngờ lại là nhân vật bậc này.

Loading...