Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 846
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:34:54
Lượt xem: 12
Anh không yêu cầu gì khác, chỉ cầu hàng năm đều có thể nhận được một bát mì trường thọ như thế.
Lạc Di bị khen đến đỏ mặt, cô nhanh chóng lấy hai tay bưng mặt: "Mau ăn đi."
Tiêu Thanh Bình ăn một miếng, đút cho cô một miếng, hai người cùng nhau chia sẻ bát mì trường thọ, đều rất vui vẻ.
Ăn mì xong, hai người còn phải lên trường đi học, đã hẹn cùng nhau ăn cơm chúc mừng.
Vừa xuống khỏi xe, họ đã bị người ngăn cản: "Thưa cô, sếp của chúng tôi muốn gặp cô."
"Không rảnh, tôi phải đi học." Lạc Di nào quản ông sếp khỉ gió gì của bọn họ là ai, cô hoàn toàn không có chút hứng thú nào.
Đối phương muốn dùng vũ lực ép buộc, lại bị bảo tiêu ngăn cản, suýt chút là đánh nhau, bị bảo vệ trường học gọi đi uống trà.
Rất nhanh sếp của bọn họ đã tới, là cậu chủ Bach kim tôn ngọc quý, trùm sò phố Wall.
Gã chăm chú nhìn chằm chằm Lạc Di, cả người tỏa ra áp suất thấp, khiến tùy tùng bên người đều sợ đến phát run.
Lạc Di lại cực kỳ bình tĩnh, Tiêu Thanh Bình chắn trước mặt cô: "Có chuyện cứ việc nói thẳng, chúng tôi đều rất bận."
Bach vừa có mặt đã giở giọng uy hiếp: "Le Yi, thầy và các bạn học của cô có biết chuyện cô mạo nhận bằng sáng chế của người khác hay không? Và cô có biết nếu tôi muốn báo cáo cô với nhân viên nhà trường, cô sẽ gặp hậu quả gì hay không?"
Mới đến đã đánh đòn phủ đầu trước, dạng như này Lạc Di sớm đã gặp nhiều rồi: "Anh đúng là ô uế, dơ bẩn."
Cảnh trong tưởng tượng của Bach không hề phát sinh, gã cực kỳ bất ngờ hỏi lại: "Cô nói cái gì?"
Lạc Di cười ha ha: "Chính anh bẩn thì nhìn người của cả thế giới đều thấy bẩn sao, vậy thật không tốt, thật sự không tốt đâu."
Sắc mặt của Bach rất khó coi, uy thế trên người càng trầm trọng hơn: "Cô còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề sao, nước Mỹ rất coi trọng quyền sở hữu trí tuệ, không giống quê hương các người hoàn toàn chẳng thèm để ý…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-846.html.]
Vừa nghe đến đây Lạc Di đã cảm thấy không vui: "Anh cố ý chạy tới chỉ để nói mấy câu vô tác dụng này sao?"
Bach phát hiện không có cách nào giao tiếp với cô, thế là gã nói toạc mục đích ra: "Nếu cô giúp tôi làm việc, tôi sẽ giúp cô san bằng tất cả phiền phức, cô không cần lo sẽ bị truy cứu."
Chỉ trong một tiếng mà cô đã có thể làm ra email, thứ rất nhiều kỹ sư gã đào về nghiên cứu hơn cả tháng cũng chẳng thể làm ra được.
Gã chỉ là nhìn trúng thứ trong đầu cô.
Về phần bản quyền sáng chế ấy à, chỉ cần người phát minh không báo cáo gã, vậy ai thèm quản.
Gã cũng đã chuẩn bị sẵn hai ba bộ phương án dùng đối phó với nhà phát minh để sử dụng sau này.
Về cơ bản, bọn gã chính là những tên cướp.
Tiêu Thanh Bình nhìn qua đồng hồ, có hơi mất kiên nhẫn: "Anh nói cả nửa ngày vẫn chưa nói rõ rốt cuộc mình muốn nói chuyện gì, anh không phải một tên ngu đấy chứ?"
Lạc Di khẽ gật đầu: "Đóng dấu xác nhận, đúng là một tên ngu."
Bach tức giận không nhẹ, mặt âm trầm như nước, trực tiếp ném lời hung ác: "Le Yi, hoặc là làm việc cho tôi, hoặc là vào tù, tự cô chọn một đi."
"Để tôi suy nghĩ chút xem, không phải anh đang chỉ chuyện email đó chứ?" Lạc Di bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Hôm ấy tôi cố ý phô bày chút thao tác cho mọi người xem, để mọi người hiểu thêm một chút về khoa học kỹ thuật mới thôi, sao thế? Này cũng là phạm pháp sao?"
Bach chợt sửng sốt, gã lập tức cắn c.h.ế.t không buông: "Cô nói, nó là do cô nghiên cứu ra, nhưng sự thật là nó đã sớm tồn tại trước cô, thậm chí còn được cấp bằng sáng chế."
Cô có nói hay không không quan trọng, quan trọng là gã nói có, vậy chính là có, không cho phép bất luận kẻ nào phản bác.
Lạc Di nhàn nhạt liếc gã, lấy một chiếc bút ghi âm ra, nhẹ nhàng nhấn một cái.
"Tôi có rất nhiều ý tưởng về email, cho tôi một tiếng, tôi sẽ cung cấp cho anh một email hoàn hảo."
Thế mà cô lại ghi âm rõ ràng lời nói ngày đó làm bản sao.