Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 844

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:34:46
Lượt xem: 19

Bach là người vừa nãy muốn rời đi, nhưng bây giờ nói gì cũng không chịu rời đi, gã ta đã nhìn thấy một cơ hội để kiếm nhiều tiền.

Khác với thái độ trịch thượng vừa rồi, lúc này nở nụ cười hiền hòa, đầy thiện ý nói: "Cô hiểu lầm rồi, chỉ là cá nhân tôi không giỏi giao tiếp với người khác, nhìn bề ngoài lạnh lùng, về phần cấp dưới của tôi, họ ăn nói vô lễ, trở về tôi sẽ trừng phạt bọn họ."

Lạc Di cũng không ngốc: "Thế à, xem ra khí chất của chúng ta không hợp nhau, không có cách nào hợp tác.

Bach nhíu mày: "Giá cả có thể thương lượng."

Đứng trước lợi ích, ai cũng sẽ phải cúi đầu thôi.

Tuy nhiên, Lạc Di lại không đi theo con đường thông thường: "Không muốn, tôi không thiếu tiền."

Bach im lặng, không thiếu tiền? Gã ta không dám nói ra, cô có thể có bao nhiêu tiền chứ? E rằng là chỉ bản thân không theo đuổi những ham muốn vật chất mà thôi.

" Cô Lạc Di, tôi rất có thành ý, giá cả tùy ý cô."

Lạc Di không thích kiểu coi trời bằng vung này, hơn nữa còn giả thành bộ dạng rất thành thật, quá giả tạo .

Cô cố tình nói: "Vậy thì 100 triệu đô la Mỹ đi."

Cả hội trường toàn là tiếng ngạc nhiên, thấy ánh mắt của cô không đổi, 100 triệu đô la Mỹ? Cướp ngân hàng cũng không nhanh như thế được.

Vẻ mặt Bách rất xấu: "Cô là đang đùa tôi à?"

"Không trả nổi?" Lạc Di bĩu môi: "Vậy thì đừng đến làm phiền tôi nữa, cảm ơn."

Thư ký giận dữ hét lên: "Sếp, chuyện này không khó, chúng tôi tìm kiếm nhân tài về phương diện máy tính, có thể làm được trong vòng vài ngày, không cần phải tốn tiền mua đâu."

Anh ta còn khiêu khích nhìn Lạc Di đầy, vẻ mặt khinh thường.

Ai ngờ, Lạc Di gật đầu mạnh mẽ: "Đúng đấy đúng đấy, chỉ đơn giản như vậy thôi, đừng lãng phí tiền nữa."

Chết tiệt, thế mà cô ấy lại còn phụ hoa theo? !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-844.html.]

Mọi người có chút bối rối, đây là phản ứng bình thường của con người sao?

Trong phòng cà phê, nhạc nhẹ du dương như gió mát, hương cà phê nhàn nhạt tràn ngập.

Lạc Di bưng ly cà phê, cười híp mắt lấy ra một hộp đựng thức ăn: "Thầy, thầy nếm món điểm tâm nhỏ đầu bếp nhà em làm đi."

Vừa mở nắp hộp ra, một làn hương dụ người đã ập thẳng vào mặt, giáo sư Johnson nhìn món ăn nóng hôi hổi thì vô cùng động tâm.

Lạc Di có một thói quen là bình thường sẽ bảo đầu bếp làm dư đồ ăn, chuẩn bị cho thầy hướng dẫn thêm một phần.

Ăn của người tay sẽ mềm nha.

Từ khi có một người học trò như vậy, giáo sư Johnson được xem là có lộc ăn, mỗi bữa sáng mỗi món ăn khác nhau.

Bánh bao xá xíu, bánh bao thủy tinh, bánh bao hấp, bánh quẩy phối sữa đậu nành, sủi cảo hoành thánh, bánh bao chiên, bánh quy bơ, xíu mại, món nào ông ấy cũng thích ăn.

Trước kia ông ấy chỉ biết Trung Quốc có món trác tương miến, bây giờ mới biết còn có nhiều chủng loại hơn thế nhiều, món ngọt món mặn, gì cũng có.

Hôm nay là bánh mật, bánh mật mềm mại phối với chà bông thơm ngát, cải bẹ, cháo mè đen, bánh quẩy giòn rồm rộp, hương vị đậm đà, mặn ngọt vừa phải.

Món này rất hợp khẩu vị thầy Johnson, ông ấy ăn cả hai cái liên tiếp, xong thì thỏa mãn uống một ngụm cà phê, ngon thật.

Bấy giờ Lạc Di mới chậm rãi mở miệng: "Thầy, em muốn kể thầy nghe một bí mật, thầy có thể tạm thời giữ bảo mật về nó được không ạ?"

Tay lau miệng của giáo sư Johnson dừng lại: "Vậy hay vẫn là đừng nói."

"A." Lạc Di rất bình tĩnh nhận lời, trái lại quay sang nhắc đến bài vở, gần đây cô đang gặp phải một bài toán khó.

Giáo sư Johnson buồn bực không thôi, sao cô lại không làm theo lẽ thường chứ?

Ông ấy không đảm bảo mình có thể giữ bí mật, cô lại chấp nhất muốn nói ra, đấy mới là cách tháo gỡ cục diện đúng đắn.

Lòng hiếu kỳ của một nhân viên nghiên cứu khoa học bị câu lên, ông ấy cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, cuối cùng vẫn là không kiềm được nói: "Được rồi, thầy có thể giữ bí mật, em nói đi."

Mặt Lạc Di thoáng hiện nét cười, cô thần bí hạ giọng: "Email sớm đã bị người khác nghiên cứu ra, cũng đã xin cấp bằng sáng chế rồi…"

Loading...