Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 84

Cập nhật lúc: 2025-03-13 19:35:40
Lượt xem: 43

Người phụ nữ kia nhìn Lạc Di, đáy mắt lóe lên như muốn tính kế: “Tiểu Di quả là một bé ngoan, thông minh lại trưởng thành sớm, Quốc Vinh à, thật chẳng giống con anh gì cả.”

Bà ta vừa nói thế, bầu không khí tức thì thay đổi, Lạc Di lập tức ý thức được, vội quay sang nhìn về phía cha mình theo bản năng.

Lạc Quốc Vinh lại như không nghe ra, vẫn tươi cười nhìn con gái, ánh mắt tràn đầy kiêu hãnh và tự hào: “Tôi không có bản lĩnh gì, nhưng mà Tiểu Thanh nhà tôi có, nghe nói người mẹ thông minh thì sinh con ra cũng giỏi, mẹ dốt sinh con không ra gì chẳng trách được ai. Đi thôi, chúng ta về nhà ăn cơm đi.”

Nói quá có lí, làm mọi người không ai phản bác nổi, bà thím kia thậm chí còn hoài nghi mình vừa bị gã ngốc nhà họ Lạc xỉa đểu, nhưng chỉ có thể âm thầm nghiến răng thôi.

Hai cha con ung dung đi về nhà, Lạc Di nhìn cha, môi mấp máy như muốn nói gì đó, lại do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nuốt ngược trở lại.

Lòng có tâm sự riêng, bước chân Lạc Di vô thức chậm lại một chút, bỗng từ bên cạnh có một lực kéo thật mạnh.

Lạc Di không phòng bị, cứ thế ngã nhào xuống đất, đôi giày thể thao trong tay cũng bị giật đi.

“Tiểu Di.” Lạc Quốc Vinh vội quay lại đỡ con gái lên, thấy tay con đã bị xây xước chảy máu, lập tức nổi trận lôi đình, đuổi theo thằng cháu trai Lạc Xuân Bình, đánh cho một trận.

“Này thì cướp đồ này, này thì cướp đồ.”

Lạc Xuân Bình là con út của anh cả Lạc Quốc Vinh, được cha mẹ cực kì yêu chiều, tính tình rất xấu, bị đánh liền banh mồm gào to: “Cha mẹ, cứu con, bà nội cứu con với, chú ba đánh c.h.ế.t con rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-84.html.]

Ba người được gọi tới đều vọt ra, chị dâu cả nhà họ Lạc xông lên trước nhất, thấy thế thì nổi giận đùng đùng: “Chú ba, chú làm gì đấy? Bỏ Xuân Bình ra ngay.”

Ngay trước mặt họ, Lạc Quốc Vinh lại hung hăng tét m.ô.n.g Lạc Xuân Bình một cái thật kêu.

Bà cụ Lạc xót cháu quá, lập tức xông lên che chắn: “Thằng hỗn láo này, sao mày dám đánh Xuân Bình? Mày giỏi thì đánh c.h.ế.t tao luôn đi.”

Vợ chồng Lạc Quốc Cường cũng chen vào, đẩy Lạc Quốc Vinh sang một bên, Lạc Quốc Vinh gân cổ kêu lên: “Mẹ, giờ nó đã biết đi cướp đồ của người khác, sau này lớn lên sẽ thế nào? Để tránh tương lai ăn cơm tù, cứ phải dạy dỗ cho một trận nhớ đời từ nhỏ mới được.”

Lời này quá khó nghe, chị dâu cả giận điên lên rồi: “Loại chú gì mà nguyền rủa cháu mình thế? Chú là chú ruột nó, lại dám nói nó thế sao?”

Lạc Quốc Vinh không dám đánh người trên, nhưng đánh đám cháu thì không cần nương tay:

“Em làm thế chỉ vì tốt cho nó thôi, nuông con chẳng khác nào g.i.ế.c con, à, mấy người nghe không hiểu, để em giải thích cho mà hiểu, quá nuông chiều trẻ chính là hại c.h.ế.t nó đấy, ngày sau nó ngồi tù, mọi người cũng phải chịu trách nhiệm.”

Câu trước hại chết, câu sau ngồi tù, Lạc Quốc Cường đã giận điên người: “Chú ba, câm mồm, Xuân Bình, có chuyện gì nói đi.”

Lạc Xuân Bình khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi tèm lem: “Con không có cướp, con thấy đôi giày này đẹp nên con thích, muốn dùng trước, đợi khi nào đi không vừa thì nhường cho các em thôi mà.”

Nó nói rất hùng hồn, không hề thấy ngượng gì, bởi vì lệ của nhà này chính là có thứ gì tốt sẽ phải ưu tiên anh em nó dùng trước đã.

Nó thích đôi giày này, cho nên quyết định muốn mang đổi cỡ lớn hơn, rồi xỏ giầy mới đến trường lấy le với bạn học.

Loading...