Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 839
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:34:36
Lượt xem: 24
"Tôi không có ý kiến gì." Giọng nói của Lạc Di rất kiên định: "Nhưng có một điều cần lưu ý, chúng tôi chỉ cần thiết bị, không cần nhân viên, để họ xử lý sạch sẽ."
Mạc Lệ lại không giấu được vẻ mặt phấn khích, nhà máy điện tử rộng bốn trăm mẫu đất, bao gồm cả thiết bị, như buồn ngủ gặp chiếu manh, bọn họ đang muốn mở rộng thì liền đưa tới một nhà máy điện tử, tuyệt vời quá.
"Tiểu sư muội, chị không phục ai cả chỉ phục mỗi mình em."
Lừa đối phương thành chó, còn phải cảm ơn cô.
Lạc Di nhắc nhở một câu: "Sư tỷ, chúng ta không quen nhau nhé, chị đang nghĩ cách loại trừ em."
Mạc Lệ không nhịn được cười, cô nhóc này đầu óc cũng tốt thật: "Xì ha ha, được rồi, chị biết rồi."
Sau khi hợp đồng được ký kết, Lạc Di còn nhận được một món quà hậu hĩnh, một cửa hàng trên Đại lộ số 5 ở New York, rộng hơn 200 mét vuông.
Cô ấy nhận một cách thản nhiên, Helen cảm thấy yên tâm, chuyện này cũng coi như đã qua rồi.
Người như Lạc Di đúng thật là có giá trị, cô đã chứng tỏ mình không phải Giang Lăng tài tận, vẫn còn có năng lực nghiên cứu phát triển.
Vì thế, nhất định phải làm thân hơn, vì lợi ích của tương lai.
Nói không chừng, lần sau tôi có thể mua đứt những thứ cô ấy thiết kế ra đấy.
Một hôm, Lạc Di nhận được điện thoại của thầy hướng dẫn, để cô tham dự một hội nghị học thuật, cô thu dọn đồ đạc rồi vội vàng qua đó.
Nhưng bị chặn lại ở cửa: "Giấy tờ đâu?"
Lạc Di cảm thấy bầu không khí có chút khác thường, trước đây không nghiêm khắc như vậy: "Thầy của tôi ở bên trong."
Nhân viên bảo vệ rất nghiêm túc: "Bảo ông ấy ra đón."
Lạc Di chỉ đành gọi cho thầy hướng dẫn, nhưng lại không gọi được, tình huống gì đây?
Bị chặn rồi? Hay là tín hiệu không tốt?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-839.html.]
Nhân viên bảo vệ nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt nghi ngờ, Lạc Di nhẹ nhàng tự giới thiệu, để anh ta châm chước chút, nhưng nhân viên bảo vệ từ chối, còn đuổi cô đi.
"Sao lại ồn ào thế?" Một giọng nói giận dữ vang lên: "Tất cả những người không phận sự đều không thể ở lại đây."
Một nhóm người đi tới vây quanh một người đàn ông tóc vàng đeo kính râm, người đang nói chính là thư ký bên cạnh gã ta.
Lạc Di bình tĩnh nói: "Tôi đến đây họp."
Người đàn ông tóc vàng khẽ cau mày, thư ký lập tức căng thẳng hét lên, lớn tiếng quát tháo: "Đùa gì thế, những người trong cuộc họp hôm nay đều là các giáo sư, ở tuổi của cô không thể nào lại là giáo sư được, tôi thấy cô là gián điệp cố tình muốn lẻn vào."
"Gián điệp? " Lạc Di không vui ngay tại chỗ, tội này là đổ lỗi bừa sao?: "Cứ buộc tội người khác là gián điệp, có bằng chứng gì không? Tên cô là gì, nói mau, tôi sẽ gửi thư luật sư cho anh."
Thư ký cười khẩy, không hề coi trọng Lạc Di: "Ha ha, người đâu, đuổi cô ta đi."
Ngay khi nhân viên bảo vệ chuẩn bị hành động, A Văn và A Phượng từ trong bóng tối đi ra, bảo vệ cạnh Lạc Di: "Ai dám?"
Hai người một đội, thay phiên nhau bảo vệ Lạc Di, bình thường đều ẩn mình trong bóng tối.
Thư ký sửng sốt, người đàn ông tóc vàng tháo kính râm xuống, cuối cùng nhìn thẳng vào Lạc Di, đánh giá một chút: "Cô là ai?"
"Lạc Di, thầy hướng dẫn của tôi là giáo sư Johnson, ông ấy mời tôi đến."
Người đàn ông tóc vàng có một đôi mắt xanh trong veo, đường nét rõ ràng: "Bây giờ vệ sĩ của sinh viên có thể đi lang thang khắp khuôn viên trường?"
Lạc Di lập tức trả lời: "Những người phục vụ đều có thể vào đi lung tung khắp nơi."
Một nhóm người bọn họ có già có trẻ, có nam có nữ, xét theo phong cách thì chính là người đi làm.
Thư ký rất tức giận: "Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
Lạc Di chán câu này nhất, chẳng có chút mới mẻ gì cả, có chút quyền thế cũng đem ra thể hiện.
Cô ung dung thong thả đáp trả: "Hoàng tử của hoàng gia Anh? Vậy thì đã sao, cũng không phải là hoàng tử của tôi, không quản được tôi."
Cô không tin vào quyền lực hoàng gia, cũng không tin tôn giáo, chỉ tin vào chính mình, thoải mái tự tin.