Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 818
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:33:31
Lượt xem: 13
Một nữ sinh hâm mộ phát điên: "Trời ạ, tới tận bốn cái, tôi thua, giàu quá đi."
Chắc chắn là vừa có tiền vừa có quyền! Trâu bò thật!
"Bán cho tôi một cái đi."
"Bán cho tôi! Cô ra giá đi."
Lạc Di cười tủm tỉm từ chối khéo: "Ngại quá, tôi mua giúp người khác nên chúng có chủ hết rồi."
Mọi người nghe xong thì vẫn không nỡ rời đi, tiếp tục ở lại, mục đích âm thầm công bố cho mọi người của Lạc Di cũng đạt được, lúc này mới gọi điện thoại thông báo cho bạn cùng phòng là đồ đã tới rồi.
Chỉ một lát sau, ba người Nicole lục tục chạy tới, sau khi nhận được hàng thì mừng rỡ như điên.
Những người khác đổi mục tiêu sang bọn họ, Lạc Di thở phào một hơi.
"Leyi."
"Giáo sư Johnson."
Giáo sư Johnson đi hơi hấp tấp, đầu đầy mồ hôi: "Nghe nói em mua được laptop mới ra, có thể cho thầy xem được không?"
"Đương nhiên rồi ạ." Mấy cái Lạc Di nhận toàn là hàng mới, còn cái của cô thì còn nằm ở thư phòng.
Giáo sư Johnson nhanh chóng nhận lấy máy tính, không cần xem hướng dẫn sử dụng, chỉ mày mò một chút đã mở máy được rồi.
Ông ấy mân mê máy tính, đám sinh viên xung quanh cũng hào hứng vây quanh, ai cũng thấy vô cùng tò mò.
Một loạt chức năng được thí nghiệm thay phiên, mọi người xem tới mức hoa cả mắt.
Không biết bao lâu, giáo sư Johnson mới khẽ thở dài một hơi: "Thầy không thể không thừa nhận, lần này kỹ thuật máy tính của Trung Quốc đã đi trước chúng ta rồi, ý tưởng thiên tài, tác phẩm chấn động, Leyi, em nên ở lại trong nước để đào tạo chuyên sâu mới phải."
Lạc Di mỉm cười, cô tự hiểu lấy mình, so về học thức thì cô vẫn chưa hiểu biết nhiều bằng các giáo sư có thâm niên.
Sở dĩ cô thành công là vì đứng trên vai người khổng lồ, biết trước hơn mấy chục năm.
Đến máy tính của bốn mươi năm sau như thế nào cô cũng biết, hiểu rõ các loại phần mềm máy tính và app, làm ít công to, đó cũng là một trong số những lý do khiến cô chọn chuyên ngành này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-818.html.]
Không có cơ sở vững chắc thì tất cả giấc mộng chỉ là chuyện không tưởng.
"Thừa dịp còn trẻ phải đi xem thế giới bên ngoài chứ, vậy mới có thể sống thoải mái hơn trong thế giới này."
"Nói đúng lắm." Giáo sư Johnson rất tán thưởng trí thông minh và sự phóng khoáng của cô, ông ấy nghiên cứu một hồi mới lưu luyến buông ra, đúng là đồ tốt mà.
"Em có biết khi nào thì nó mới được bán ở Mỹ không?"
Lạc Di khẽ lắc đầu, tỏ vẻ cô cũng không biết.
Giáo sư Johnson khẽ thở dài một hơi, lại nhìn thoáng qua với ánh mắt tha thiết, phất tay áo, rời đi trong tiếc nuối.
Lạc Di đảo mắt, thu dọn xong đồ đạc rồi đuổi theo.
"Giáo sư Johnson."
Tầm mắt của giáo sư Johnson không khỏi dừng lại trên cái máy tính mà cô ôm theo: "Có chuyện gì?"
Lạc Di cười tủm tỉm nói: "Cái máy tính này là em mua giúp một người bạn, nhưng cậu ấy đã dùng hết tiền tiêu vặt rồi, tạm thời không cần máy tính, em đang tính bán lại cái máy tính này..."
Không đợi cô nói xong, giáo sư Johnson đã vội vàng nói trước: "Thầy mua."
Đây là lần đầu tiên Lạc Di nghe thấy giọng điệu ông ấy hấp tấp như thế, hai tay đưa máy tính sang.
Giáo sư Johnson trực tiếp trả tiền cho cô, trước khi đi còn nói một câu: "Em viện cớ chẳng ra sao cả."
"Ha ha ha." Lạc Di nở nụ cười, viện cớ chân thật quá thì sao còn là cho ân tình được chứ?
Lạc Di phát hiện mình nhân duyên của mình rất tốt, mọi người đối xử với cô rất thân thiện, kỳ thị gì chứ? Không có.
Một đám người xúm lại, nghĩa đen nghĩa bóng đều là muốn tìm một cái máy tính.
Vấn đề là nhiều người thế này, hoàn toàn không làm được.
"Mọi người không cần vội thế đâu, tôi vừa nghe nói đã quyết định ngày mở bán tại Mỹ rồi, là vào ngày Giáng Sinh."
"Ngày Giáng Sinh? Vậy để tôi đi xếp hàng sớm một chút."
"Đi chung đi."
Nhưng trước đó phải nghênh đón kỳ thi cuối kỳ, khắp nơi toàn là sinh viên tích cực ôn tập, đến khuya mà thư viện vẫn còn đầy người.