Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 817
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:33:29
Lượt xem: 13
Trong khoảng thời gian ngắn, truyền thông của các quốc gia lục tục chạy tới Trung Quốc để phỏng vấn, vô cùng náo nhiệt.
"Cái này có phải là thật không? Không phải tin giả chứ?" Ánh mắt Nicole nhìn chằm chằm vào màn hình, vẫn không thể tin được.
Rõ ràng, nước bọn họ mới là quốc gia dẫn đầu mà.
Lạc Di là người có quyền lên tiếng nhất trong vấn đề này: "Đương nhiên là thật rồi, nếu không tin thì mua về là biết mà."
Hai mắt Nicole trợn to, lặp lại từng câu từng chữ: "Lô đầu tiên chỉ có năm trăm cái! Năm trăm cái!! Không giành nổi đâu!!!"
Oán niệm đó sắp phá tan chân trời rồi.
Có tiền cũng không giành được, tức quá.
Lạc Di cười mà không nói, nghĩ tới cái laptop đặt ở chung cư, tới giờ cô vẫn chưa dám lấy ra.
Linda thấy ý cười của cô, giật mình: "Cô có cách mua được sao? Tôi trả thêm tiền, trả thêm gấp đôi."
"Cô chắc không?" Lạc Di nhướng mày, dòng máy tính này được bán với giá trên trời, tận 9999 đô la.
Năm trăm cái trong lô đầu tiên chỉ là thử thôi, để xem phản ứng của thị trường như thế nào.
Nicole hưng phấn nhảy dựng lên: "Cậu có thể lấy được sao? Vậy thì cho tớ một cái với, thêm bao nhiêu tiền cũng được."
Sarah yếu ớt nói: "Tôi... Cũng muốn một cái."
"Tôi phải gọi điện thoại trước đã." Lạc Di không ngại mở cửa sau, một phần là muốn cho một ân tình, phần khác là muốn để cái laptop của mình được xuất hiện hợp lý sớm một chút.
Nếu mọi người trong ký túc xá đều có thì có thể thoải mái lấy ra dùng rồi.
Chỉ chốc lát sau, Lạc Di đã bước ra khỏi phòng ngủ, cười tủm tỉm nói: "Một tuần sau là có, theo giá bán niêm yết cộng với phí vận chuyển là được. Không cần trả gấp bội đâu."
"Quá tuyệt vời." Nicole vọt tới ôm cổ Lạc Di: "Cục cưng, chắc chắn cậu là công chúa ở nước cậu đúng không? Là công chúa có đặc quyền."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-817.html.]
Những người giàu bậc nhất như bọn họ còn không kiếm được kia mà?
Khóe miệng Linda hơi cong lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Lạc Di nhún vai: "Nước bọn tớ không có công chúa, chỉ là tớ quen biết nhiều..."
Chuông điện thoại di động lại vang lên, Lạc Di vừa nhận thì đã nghe thấy giọng nói vô cùng kích động của Joe: "Tôi muốn một cái laptop! Tìm giúp tôi một cái! Chỉ cần một cái thôi! Tôi biết cô làm được."
Giọng của anh ta quá lớn, lỗ tai Lạc Di không chịu nổi nên phải để xa ra một chút: "Máy tính thôi mà, có cần phải thế không?"
"Cứ xem như tôi nợ cô một ân tình, nhất định phải giúp tôi đấy."
"Để tôi hỏi xem sao đã."
Cuộc gọi của Joe vừa cắt đứt thì ba người Ada đã thay phiên gọi điện thoại đến, mục đích chỉ có một, là muốn có được máy tính.
Cuối cùng Lạc Di cũng nhận ra rằng cô nổi tiếng rồi... Không đúng, là laptop nổi tiếng mới đúng.
Sarah mím môi, dè dặt hỏi: "Tại sao ai cũng tìm cậu để tìm laptop thế? Hơn nữa còn chắc chắn rằng cậu có thể tìm được?"
Dường như cô ấy rất sợ Lạc Di, cứ mang dáng vẻ nhút nhát sợ sệt.
Lạc Di cũng không tính qua lại nhiều với cô ấy, mặc dù cô ấy chưa làm chuyện gì đáng ghét nhưng cũng không cần tích cực quá làm gì: "Tôi cũng không biết nữa, chắc là, có lẽ, bọn họ chỉ quen một người Trung Quốc là tôi thôi?"
Mấy nữ sinh nhìn nhau, vẻ mặt hoang mang, thật hay giả đấy?
Nhưng có một điều không thể nghi ngời, Lạc Di là người khá có tiếng nói trong nước, chuyện người ta làm không được mà cô chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể giải quyết được rồi.
Một tuần sau, Lạc Di vừa tan học, đám người còn chưa giải tán, A Văn và A Phượng bước vào, còn xách theo mấy cái hộp trong tay.
"Cô Lạc, máy tính tới rồi."
"Được." Lạc Di mở hộp, lấy laptop ra kiểm tra, những người xung quanh lập tức xúm lại, hưng phấn hỏi này hỏi nọ.
"Đây là laptop mới ra sao? Sao cô mua được thế?"
Toàn là sinh viên chuyên ngành máy tính, máy tính là mạng sống của bọn họ, vừa thấy dòng máy tính mới ra đã không dời được mắt.