Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 814

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:32:57
Lượt xem: 13

Hôm nay, Lạc Di ôm sách vở vọt vào phòng học, chọn một vị trí trống, vì khuôn viên trường quá lớn nên có khi tiết học còn chưa kết thúc đã phải vội vàng chạy đi học môn tiếp theo.

Tất cả mọi người đều như vậy, ai cũng tất bật, chưa thể tập làm quen nổi.

Mặc dù hội tụ những sinh viên đặc quyền trên khắp thế giới, nhưng phần lớn sinh viên không phải tới để chơi, mà là thật sự muốn học hành nghiêm túc.

Từ nhỏ con cái của những tinh anh cấp cao đã được nhận nguồn giáo dục tốt nhất, bị cha mẹ đốc thúc, chỉ cần chỉ số thông minh không có vấn đề thì ai cũng có thể trở thành tinh anh đời tiếp theo.

Những người học giỏi này đã phải bỏ ra sự nỗ lực gấp bội.

Điều đáng sợ nhất trên đời này là, người vĩ đại hơn bạn còn biết cố gắng hơn cả bạn.

Một nhóm người vĩ đại tụ tập lại, muốn xuất hiện ưu tú nhất thì phải làm gì? Đương nhiên là chăm chỉ.

Bình thường Lạc Di đều đi một mình, không thân lắm với các bạn học, cô thật sự không có thời gian để tập trung vào việc mở rộng các mối quan hệ.

Cô để túi sách xuống, lấy bút ghi âm ra, lúc này mới có thời gian để uống một ngụm nước.

Giáo sư Johnson bước tới, cô nhanh chóng đậy nắp ly nước lại, mở sổ ra bắt đầu tập trung nghe giảng bài.

Mới đầu chương trình học của giáo sư Johnson không khó, nhưng khi hứng khởi của ông ấy tăng cao thì sẽ càng ngày càng khó, khiến mọi người nghe ngơ ngác.

Đang nói cái gì thế?

Kết quả, giáo sư Johnson ra một đề bài trên bảng đen: "Có ai xung phong lên giải không?"

Mọi người đồng loạt cúi đầu, nghe không hiểu thì sao mà biết giải được.

Chỉ có Lạc Di thoải mái giơ tay lên, giáo sư Johnson nhìn thấy, không có ấn tượng gì với cô sinh viên này, là học trò của ông ấy sao?

"Vậy mời bạn học này lên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-814.html.]

Lạc Di lên bục cầm phấn viết loẹt xoẹt, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, đây không phải là sinh viên châu Á luôn lủi thủi một mình kia hay sao? Rất quái gở.

Cô viết kín cả bảng đen, thật sự không còn chỗ để viết nữa, nhưng cô còn chưa viết xong mà, làm sao bây giờ đây?

Một bàn tay to lớn vươn tới, đưa giấy bút tới trước mặt cô, ý tưởng của Lạc Di đang dâng trào nên cũng không nhìn đối phương lấy một cái, chẳng thèm nghĩ ngợi gì đã nhận lấy, ghé vào trên bục giảng để viết tiếp, cả người phấn khởi.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng viết xong, cô thở ra một hơi như trút được gánh nặng.

Cô học được kiến thức mới, cảm thấy thành công ghê.

Niềm vui của học bá chỉ đơn giản như thế thôi.

Cô ngẩng đầu lên mới phát hiện bầu không khí trong phòng có gì đó là lạ, mọi người đang dùng ánh mắt rất kỳ quái để nhìn cô: "Sao thế?"

Lời của cô như một công tắc khiến phòng học im lặng lập tức ồn ào lên: "Thầy ơi, cô ấy viết đúng không?"

Vừa rồi bọn họ muốn nói chuyện nhưng bị giáo sư Johnson cưỡng chế giữ trật tự.

"Đúng hết, em ấy còn viết thêm một cách giải khác mà thầy chưa từng dạy." Giáo sư nhìn Lạc Di với vẻ ngạc nhiên: "Bạn học này, sao em lại biết cách giải đó? Trước kia từng học rồi sao?"

"Không có ạ, chỉ là chợt nảy ra thôi." Lạc Di cười tủm tỉm trả lời: "Năng lực suy một ra ba của em khá mạnh."

Giáo sư biết có rất nhiều thiên tài, vậy nên cũng không quá kinh ngạc: "Em tên gì?"

Giáo sư Johnson không tự điểm danh mà để trợ lý phụ trách những công việc vặt vãnh của lớp học.

Lạc Di nói ra tên của mình: "Leyi."

Giáo sư Johnson chỉ cảm thấy quen tai: "Hình như thầy từng nghe qua cái tên này rồi."

Lạc Di thoải mái thể hiện mình: "Có lẽ là từng đọc luận văn của em ạ, em từng phát biểu sáu bài luận văn trên tạp chí Science."

Cũng nhờ những bài luận văn đó mà cô trực tiếp được vào ngôi trường danh giá này.

Thật ra giới này rất nhỏ, một phần là nhân viên của tạp chí khoa học, từng đọc luận văn của cô là chuyện rất bình thường.

Loading...